Chương trước
Chương sau
"Phu nhân, người xem, những chậu hoa này hợp lại với nhau trông thật đẹp. Phu nhân quả thật lợi hại." Thất Vĩ cười khanh khách, nâng chậu lan hồ điệp lên ngắm nhìn, "dáng vẻ của loài hoa này thật sự rất giống với Hồ Điệp(bươm bướm)!"

Thất Vĩ gật đầu liên tục, nhìn không rời mắt vào nhà kín trồng hoa, không keo kiệt hướng Lục Cẩm Dương khen ngợi.

Thời điểm đầu xuân, Lục Cẩm Dương phái nàng đi thu gom nhiều loài hoa, lúc đó trông chúng vẫn còn thiếu sức sống, chỉ với thời gian một mùa xuân, Lục Cẩm Dương thế nhưng lại có thể đem hoa chăm sóc tốt như vậy.

Lục Cẩm Dương cười tiếp lời, "Bây giờ còn chưa phát triển hết, rất nhiều người cứ chờ đến thời điểm hoa nở ra mới cẩn thận chăm sóc, nhưng lại không biết hoa ở thời điểm bắt đầu hé ra nụ thì rất cần chở che."

"Thời gian có chút vội vàng, nhưng tiếp qua vài năm chắc chắn sẽ tốt hơn hẳn." ánh mắt Lục Cẩm Dương xa xăm, lúc trước, nàng hay tự mình lẻn ra ngoài hái hoa để giết thời gian. Càng về sau thì dần dần trở nên hứng thú, bắt đầu có sở thích trồng hoa cỏ.

Lục Cẩm Dương cười điềm tĩnh, nhàn nhạt nói, "Trong tay ngươi chính là lan hồ điệp, xem như là minh chứng rõ ràng nhất, hoa lan rất cần hơi nước, chỉ cần thiếu hơi nước thì rất nhanh hoa sẽ trở nên khô héo."

"Còn trong tay ta, chính là hoa sơn trà, khi trồng sẽ khó khăn hơn nhiều, cố gắng vài năm cũng không chắc hoa sẽ nở ra!"

Thất Vĩ nghe chăm chú, "Phu nhân, người thật lợi hại, lúc trước chưa từng thấy người dưỡng hoa, không nghĩ tới lần đầu tiên dưỡng, thế nhưng lại dưỡng tốt như vậy."

Lục Cẩm Dương tay đang tỉa một vài cành hoa liền ngừng lại.

Nàng biết lời nói của Thất Vĩ không phải cố ý, thế nhưng vẫn chạm đến vết thương trong lòng nàng, Lục Cẩm Dương cười cười, "Đã từng ăn qua thịt heo nhưng vẫn chưa nhìn thấy heo chạy? Huống hồ lúc trước ở quý phủ, có mama chỉ dạy, chẳng qua ta chưa có dịp bắt tay vào làm mà thôi."

"Đúng rồi, hắc hắc, phu nhân thông minh như vậy, cho nên người làm việc gì cũng sẽ tốt." Thất Vĩ sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng.

"Phu nhân, đất đen người muốn tìm đã đến rồi đây, còn có vài nhánh cây khô." Vương mama nói, "Đúng là Hạ Thiên( mùa hè ),những cành cây khô đi đâu cũng thấy."

Lục Cẩm Dương kiểm tra một phen, "Ừ, chính là cái này." Dứt lời, liền tự tay bỏ thêm đất vào trong chậu.

"Phu nhân, nô tài sao có thể để cho người làm việc nặng như thế này, để nô tài đến giúp người." Vương mama thấy Lục Cẩm Dương muốn tự tay làm, liền vội vàng ngăn cản.

Lục Cẩm Dương mỉm cười lắc đầu, "hoa sơn trà rất yếu, nếu không chú ý sẽ dễ dàng thương tổn tới nhụy hoa, nên để ta tự mình làm, mama cùng Thất Vĩ giúp ta bón đất cho những gốc hoa khác là được rồi."

"Nhưng phu nhân, tại sao người lại dùng cây khô diệp tử này làm phân?" Thất Vĩ hỏi.

Lục Cẩm Dương nói, "Cây khô Diệp Tử dùng để làm phân là tốt nhất, công dục thiện kỳ sự, đồng dạng, dưỡng hoa cũng như thế, nếu muốn đóa hoa nở ra tươi tốt, đất trồng cũng phải xốp và phì nhiêu."

"Nguyên lai là như vậy." ánh mắt Thất Vĩ sáng lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vương mama nhìn thấy Lục Cẩm Dương ở trước mặt thản nhiên cười, phân phó chính mình đi đổi đất trồng hoa, thời điểm nàng bưng chậu hoa lên, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo, mí mắt cũng từ từ khép.

"Ba."

Thanh âm đồ sứ rơi xuống nền đất, nghe thật chói tai. Thu hút ánh mắt của hai người Lục Cẩm Dương cùng Thất Vĩ.

"Vương mama, ngươi làm sao vậy?" Thất Vĩ kinh hãi.

Lục Cẩm Dương nâng Vương mama nói, "Nhanh kêu Liên Sinh đi thỉnh thầy thuốc."

. . .

"Bệnh này đột nhiên tới, chắc hẳn do thời tiết hôm nay trở nên nóng bức, mới có thể như vậy, tiểu nhân sẽ kê vài thang thuốc dùng cho mama."

Đại phu một mặt nói về tình trạng bệnh, một mặt lại âm thầm đánh giá Lục Cẩm Dương, lúc đầu hắn nghĩ là lão phu nhân Cố gia sinh bệnh , mới được xem trọng như thế này, không nghĩ rằng chỉ là một bà vú.

Đối với mọi người, cho dù quan niệm thứ bậc đã ăn sâu bén rễ, nhưng trong lòng ai mà không muốn bản thân mình được tôn trọng!

Trong lòng không tránh khỏi đối với Lục Cẩm Dương sinh kính ý (tôn kính),lời nói cũng khách khí vài phần.

Lúc này Vương mama đã tỉnh, nhìn ánh mắt lo lắng của Lục Cẩm Dương còn có Liên Sinh, Thất Vĩ, trong lòng cảm động không nói nên lời.

"Phu nhân, người đừng nhìn nô tài như vậy."

"Nô tài không có việc gì."

Khi nói chuyện, Vương mama muốn đứng dậy.

Lại bị Lục Cẩm Dương đè xuống, "Nghỉ ngơi trước đi. Người đi theo ta nhất định không được gặp chuyện không tốt."

"Mama, tại sao thân mình không thoải mái mà không nói với ta."

Vương mama cúi đầu, nghĩ nghĩ, "thân thể nô tài vẫn tốt, không hiểu vì sao lại đột nhiên ngất."

Lục Cẩm Dương nói, "Mama trước cứ nghỉ ngơi cho tốt."

"Liên Sinh, tiễn đại phu, tiện thể đem phương thuốc của mama tới đây."

Thái độ Lục Cẩm Dương kiên quyết, khóe mắt Vương mama ẩm ướt, "Làm phu nhân lo lắng."

Thất Vĩ nói, "Mama, mới vừa rồi người dọa nô tỳ cùng phu nhân một phen sợ hãi, người có đau nhức ở đâu không?"

Vương mama lắc đầu, "Nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra, nguyên nhân chắc do thời tiết hôm nay nóng hơn mọi ngày."

"Còn đem hoa phu nhân tỉ mỉ nuôi trồng mà phá hủy."

Sắc mặt Lục Cẩm Dương thay đổi, "Mama nói như vậy không đúng. Bất quá chỉ là một chậu hoa mà thôi, Mama mới thật sự quan trọng!"

"Mama thật sự không sinh bệnh sao? Không nên gạt Cẩm Dương, hay giấu diếm!"

Vương mama gật đầu.

Dù Vương mama nói không có việc gì, đại phu cũng nói không có gì trở ngại, nhưng trong lòng Lục Cẩm Dương vẫn cảm thấy có chút bất an. Thân mình Vương mama vẫn khoẻ mạnh, kiếp trước Vương mama theo nàng, năm thứ hai nàng gả cho Cố Du Hiên vì bệnh mà mất, lúc ấy nàng nghe theo lời xui khiến của Trần Oánh, nên không chú ý nhiều tới Vương mama, ngay cả nhập liệm cũng( đưa vào quan tài ) làm qua loa.

Hiện giờ thời gian Vương mama chết vì bệnh còn khoảng nửa năm. Sự việc té xỉu ngày hôm nay khiến cho Lục Cẩm Dương có dự cảm không lành.

Hay là do nàng suy nghĩ nhiều, Vương mama vốn hiểu một ít dược lý, bình thường đồ ăn này nọ cũng rất cẩn thận , nếu có người sau lưng động thủ tay chân, nếu là Vương mama nhất định sẽ phát hiện. Có lẽ do nàng quá nhạy cảm, thoáng có biến động nhỏ liền trông gà hoá cuốc.

Nhưng lần này phát bệnh của Vương mama cũng không thể khiến nàng lơ là, đợi thời điểm thích hợp nàng sẽ đi thỉnh đại phu tới xem lần nữa, có lẽ là có bệnh chưa phát hiện ra, sớm chữa khỏi, cho dù lùi lại sự bộc phát của bệnh cũng tốt.

Con ngươi Lục Cẩm Dương thâm trầm, "Mama ở lại đây dưỡng thân thể cho tốt, ta vào trong viện có chút việc muốn giao cho Thất Vĩ cùng Liên Sinh làm."

"Gọi Nguyệt Dung tới, mấy ngày này kêu nàng chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Mama."

Nguyệt Dung là nha hoàn tam đẳng của Lục Cẩm Dương.

"Phu nhân, điều này sao có thể! ? ! Nô tài chỉ là hạ nhân, như thế nào có thể để cho người khác hầu hạ."

Ngữ khí Lục Cẩm Dương chân thành, "Thăng Nguyệt Dung thành nha hoàn nhị đẳng, hảo hảo chiếu cố Vương mama, ta sẽ không bạc đãi nàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.