Người mà Bùi Vân Thư đang chỉ vào trong kính, dáng cao thẳng như ngọc, ngọc thụ lâm phong. Y phục nhạt màu phất phơ theo làn gió, đôi môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười, mi thanh mục lãng, dù có mấy chục thanh kiếm nhỏ kỳ lạ bay quanh người, cũng không thể khiến người nảy sinh chút sợ hãi nào.
Thế nhưng giọng điệu của Bùi Vân Thư, như đang khẳng định một sự thật chắc chắn, thanh âm của y nhẹ nhàng, lại làm Hoa Nguyệt kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Hồ ly và Bùi Vân Thư nhìn nhau vài giây, cắn răng, cúi đầu lại cắn lên một ngón tay khác, tăng nhanh tốc độ mở bí cảnh ra.
Bùi Vân Thư mím môi, lần thứ hai nhìn vào hình ảnh trong kính.
Tu vi và y thuật Vân Thành đều cao, cũng có hiểu biết rất sâu đối trận pháp và phù chú, bất kể là trước kia hay là hiện tại, thì Bùi Vân Thư vẫn luôn cảm thấy dường như không có gì là hắn không biết gì cả.
Mà Vân Thành đang đứng ngoài trận pháp, cũng bắt đầu hành động.
Vân Thành chậm rãi lượn vòng quanh mảnh chân đồi, mỗi khi hắn đi được vài bước, phi kiếm bên cạnh liền nghe mệnh lệnh hắn cắm sâu vào trong đất, Vân Man trầm mặt nhìn động tác hắn, “Ngươi nói xem, bây giờ tứ sư đệ đang ở đâu.”
Đại sư huynh đứng bên cạnh hắn đáp: “Không có tình huống gì khác thường, hẳn là bí cảnh chưa mở. Nếu như nơi này có trận pháp, thì Vân Thư sư đệ đang ngay ở trong trận pháp.”
Ma tu đứng ngoài cùng với bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/186458/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.