Bùi Vân Thư đả tọa cả một đêm, đến khi tia nắng sớm đầu tiên len lỏi vào phòng thì y mới ngừng lại.
Kiếp trước, tu vi của y bị phong, hai chân bị gãy, cũng quen việc sống như phàm nhân đêm ngủ, sáng thức, quên mất mình là một kẻ tu chân, chỉ cần đả tọa là có thể xua đi mệt mỏi.
Nhưng đêm qua, dù là đả tọa vẫn không thấy thoải mái hơn chút nào.
Bày ra mấy cái kết giới, xếp ra hết tất cả các pháp bảo có tác dụng phòng ngự, cảm giác nong nóng cùng bức đồ trên đùi trong một khoảnh khắc của đêm qua tựa như giấc mộng, cả tối qua, trừ một thoáng đó, còn lại vẫn rất bình thường.
Bùi Vân Thư nghỉ ngơi một hồi, rồi đi ra ngoài sân viện.
Tiểu đồng đã quét dọn sân gọn gàng sạch sẽ, chỗ mảnh đất bên vách tường, gieo một vài loại linh thảo linh thụ.
Y đi đến ngồi bên bàn đá, trước mắt lại hiện lên bức đồ đêm qua nhìn thấy.
Hình vẽ rắn to chừng bàn tay, mỗi đường nét đều tinh tế tỉ mỉ, rất sinh động, phải gọi là trông như thật.
Nhưng mà chuyện đó thì nên nói với sư phụ và các sư huynh như thế nào, nếu họ muốn nhìn, không lẽ y phải cởi quần ra luôn sao?
Huống hồ vì chuyện huyết ngọc, nên giờ Bùi Vân Thư cũng không muốn đi tìm Lăng Thanh chân nhân.
Tiểu đồng dè dặt đi tới trước mặt y: “Sư huynh, y phục treo trên bình phong phải giặt sao?”
“Hửm, ” Bùi Vân Thư hoàn hồn, hỏi, “Làm sao vậy?”
Tiểu đồng muốn nói lại thôi: “Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/186448/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.