Sau khi Vân Vong xong lễ bái sư, nhận được bảo vật phong phú. Bảo kiếm của đại sư huynh, thanh địch của nhị sư huynh, rượu ngon trăm năm của tam sư huynh, noãn ngọc của tứ sư huynh.
Lễ xong, Lăng Thanh chân nhân cho một mình Vân Vong lưu lại, Bùi Vân Thư đi theo ba vị sư huynh rời khỏi đại điện.
“Sư đệ,” Tam sư huynh nói, “Có phải đệ lại sốt nữa không?”
Mặt Bùi Vân Thư ửng đỏ khác thường, tóc đen buông xuống hai bên mặt, “Không sao.”
Y đứng dậy muốn rời đi, cổ tay lại bị nhị sư huynh bất ngờ nắm chặt, Vân Thành dùng thêm mấy phần lực, kiên quyết kéo Bùi Vân Thư tới trước mặt mình, giơ tay lên chạm vào gò má y.
Làn da bên dưới nóng bỏng, Vân Thành nhăn hàng mày đẹp, “Sao lại nóng lên nữa?”
Cả người Bùi Vân Thư cứng ngắc, y không dám nhìn Vân Thành, thậm chí không dám tránh né tay hắn, nhưng trong lòng lại vô cùng bài xích, luồng tâm tình bài xích này xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng, từ lục phủ ngũ tạng tất cả đều từ chối sự tiếp xúc của Vân Thành, cánh tay trong ống tay áo khe khẽ run, hàng mi dài cũng rung rung, y cụp mắt nhẫn nhịn, “Không sao, sư huynh.”
Tam sư huynh nhìn hai người bọn họ, đột nhiên bật cười mở quạt giấy bên hông ra, “Mặt như phù dung (hoa sen),lần này sư đệ bị ốm, nhờ bệnh vậy mà vẽ thêm mấy phần ý vị đấy.”
Đại sư huynh la hắn: “Vân Man.”
Vân Man thu quạt giấy, cười không nói nữa.
“Phía sau núi có ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/186446/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.