Nói thật, đi giành linh dịch với một con rồng con còn chưa phá xác là da mặt Bách Lý Qua đủ dày, thì vẫn còn có chút xấu hổ.
Mà cách để hắn giải trừ lúng túng, chính là không ngừng trêu chọc trứng rồng.
Không đến hai ngày, hắn đã vượt qua Chúc Vưu, biến thành kẻ đáng sợ nhất trong lòng trứng rồng.
Mỗi lần nhìn thấy Bách Lý Qua, trứng rồng thì sẽ nằm nhoài trong lồng ngực cha rồng hòng muốn che chắn mỗi một phần vỏ trứng trên cơ thể mình, nhưng nó càng sợ, Chúc Vưu lại càng cau mày quăng nó cho Bách Lý Qua giày vò.
Bách Lý Qua trêu ra lạc thú, dù cho phải ngày ngày hấp thu linh dịch thì cũng không thấy khổ sở gì, “Chơi với rồng con thật sự vui quá, Vân Thư, có thể tìm cho ta một con không?”
Bùi Vân Thư ở bên cạnh đang nghiền linh thực, đáp: “Ngươi tưởng trứng rồng là cục đá ngoài đường, đi đâu cũng thấy à?”
“Một ngày làm thầy cả đời là cha, không bằng để rồng con bái sư ta đi?” Bách Lý Qua linh quang chợt lóe, cười ha hả nói, “Ta cũng là một vị sư phụ lợi hại lắm đó.”
Hoa Nguyệt bất mãn nói: “Lão tổ, ngươi thật sự quá gian trá, không thể làm thiếp cho Vân Thư mỹ nhân, nên tính dùng cách này để rồng con đại nhân gọi ngươi là phụ thân sao?”
“Rồng con đại nhân?” Bùi Vân Thư buồn cười nói, “Hoa Nguyệt, vì sao ngươi lại gọi nó như vậy?”
Hoa Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu đưa linh thực đã được rửa sạch cho Bùi Vân Thư, “Vân Thư mỹ nhân và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483584/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.