Bùi Vân Thư trốn trên ngọn cây, nhìn đám người đang chạy đi tìm mình ngay dưới mí mắt y.
Kết giới chập chờn ẩn trong tàn cây, Bùi Vân Thư chờ cho những kẻ đó chạy đi hết, không còn ai ở lại, mới tựa người vào thân cây, mở tranh ra.
Vị trí vẽ y đã trống, Bùi Vân Thư nhìn ba vết rách trên tranh, biết Chúc Vưu và Bách Lý Qua có cách để thoát ra, nhưng chắc chắn sẽ mất không ít thời gian.
Bùi Vân Thư ngửi được mùi máu trên bức họa, nhưng không nhìn thấy vết máu, nếu y nhớ không nhần, lúc y thoát ra thì trông thấy tông chủ Hoa Cẩm môn đang lau máu trên tay.
Chẳng lẽ phải dùng máu của hắn ta mới phá được?
Bùi Vân Thư đăm chiêu, thu hồi bức tranh, chợt nghe thấy có tiếng người đi qua bên dưới, cúi đầu nhìn xuống, đóa hoa mẫu đơn ngạo nghễ thêu trên y phục đám người kia, đập ngay vào trong mắt y.
“Nhanh!”
“Mau đi báo cho các đường chủ, tông chủ hạ lệnh không được để bị thương.”
Bùi Vân Thư xoa xoa thái dương mình, phân ra vài tia thần thức theo dõi đám thuộc hạ chạy đôn đáo khắp nơi.
Sau khi biết mình đang ở trong sào huyệt của Hoa Cẩm, mặc dù biết Thanh Phong công tử không phải loại người như vậy, nhưng Bùi Vân Thư vẫn phải hoài nghi là hắn chính là người đã mang y, Chúc Vưu và Bách Lý Qua vào đây.
Chúc Vưu, Bách Lý Qua và y đều bị giam trong tranh, bên ngoài chỉ còn lại có Hoa Nguyệt và Thanh Phong công tử, sao có thể không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483569/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.