“Bức tranh này không phải là yêu pháp, mà là một pháp bảo,” Sắc mặt Bách Lý Qua không thể gọi là đẹp, hắn trải bức họa lên bàn, vuốt ve mặt vải thấm màu, “Thứ có thể giam giữ được một tu sĩ Nguyên Anh trong nháy mắt, huống chi thần thức của Vân Thư đã vượt xa Nguyên Anh, vật này chắc chắn là một loại pháp bảo hiếm thấy.”
Hoa Nguyệt sốt ruột đi qua đi lại, “Trước khi Vân Thư bị nó hút vào, ta hoàn toàn không hề phát hiện ra một chút linh khí nào ra.”
Nền tranh là tấm vải trơn nhẵn, giống như lụa mà không phải lụa, thuốc màu dùng để vẽ Bùi Vân Thư cũng rất đậm màu rất đẹp, môi đỏ da phấn, đến sợi tóc phiêu dật cũng được vẽ chi tiết. Tấm vải trông thì mỏng manh, nhưng lại cực kỳ chắc chắn, không thể xé rách một cách dễ dàng.
Chúc Vưu mặt không đổi sắc đứng bên cạnh bàn nhìn Bùi Vân Thư trong tranh, bầu không khí quanh người hắn âm u nặng nề, cất chứa sự hung bạo sắp không thể đè nén được.
Từ sau khi Thanh Phong công tử nhìn thấy cuộn tranh thì trở nên hơi kỳ lạ, hắn hãy còn đang hoảng hốt xuất thần, nhưng lúc này lại không có ai chú ý tới hắn.
Chuyện trước mắt là phải mau chóng cứu Bùi Vân Thư ra, nhưng lại chẳng có một chút manh mối nào.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt, mặt người nào cũng lạnh tanh, nửa là tức giận nửa là vô lực trừng trừng mắt nhìn cuộn tranh trải trên bàn.
Qua chừng một nén nhang, Chúc Vưu bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483566/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.