Chúc Vưu đã quên là mình để nhóm Bách Lý Qua ở đâu từ lâu rồi, nhưng hắn từng đe dọa Bách Lý Qua, bảo họ ở yên không được lung tung.
Tuy cái danh Yêu Vương của Chúc Vưu chỉ có đám đại yêu trong tháp công nhận, nhưng dù sao thì đó là cũng Yêu Vương mà! Bách Lý Qua dám không nghe lời chắc?
Bởi vậy, Chúc Vưu rất là hờ hững, rất là bình tĩnh: “Bọn họ đang ở ngay đây.”
Bùi Vân Thư nghiêm túc gật đầu.
Trên đầu y phủ một lớp tuyết dày, hoa tuyết tan, thấm ướt mái tóc và xiêm y.
Chúc Vưu nhìn đỉnh đầu y, cảm thấy Bùi Vân Thư như vậy trông rất là đẹp, thế là lén lút dùng gió bao lấy bông tuyết còn chưa chạm đất, tích lên trên đầu mình, quyết tâm để tóc mình cũng phải phủ đầy tuyết.
Bùi Vân Thư vui vẻ đi dọc khắp con hẻm nhỏ cùng hắn, đi đến cuối hẻm, lại rẽ đến một con đường khác, đâu đâu cũng là vị năm mới an lành, có người đốt pháo trúc, tiếng pháo vang lên đì đùng, từ đầu đường vang đến cuối đường, không ngơi nghỉ.
Đây là lần đầu tiên Bùi Vân Thư và Chúc Vưu được trải qua một ngày vui như vậy, Chúc Vưu không hiểu gì cả, thấy ai cũng bận bịu, hắn bèn hỏi Bùi Vân Thư: “Họ đang làm gì vậy?”
Bùi Vân Thư cũng là nửa hiểu nửa không, mờ mịt nhìn theo.
Chốn tu chân nào có năm tháng, có rất nhiều người thậm chí ngay cả tuổi của mình cũng theo dòng thời gian, dần dần lãng quên.
Bế quan nhiều thì mấy năm, ít thì mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483562/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.