Đóng kín ngũ giác, ổn định tâm thần, Bùi Vân Thư lẳng lặng nghe tiếng Lăng Dã chưởng môn truyền ra khắp núi, không quay sang nhìn người bên cạnh dù chỉ một lần.
Vốn tưởng là sẽ rất khó, sau khi làm rồi mới nhận ra là đơn giản hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Không cần phải mở miệng nói chuyện, không cần phải giao lưu với người ngoài, từ trong đáy lòng Bùi Vân Thư thậm chí còn thấy có mấy phần thư thích.
Sau khi để các sư huynh đệ kéo Vân Thành qua một bên rồi kêu người trông chừng xong, đại đệ tử của chưởng môn mới đi tới bên cạnh Bùi Vân Thư, hắn nhìn thấy sư đệ vẻ mặt trong trẻo, nói xin lỗi: “Vân Thư, chờ sau khi giải đấu kết thúc, sư huynh lại làm chủ cho đệ.”
Giải đấu tu chân sẽ tổ chức trong bảy ngày, nên trong vòng bảy ngày này thật sự không tiện để xử lý chuyện của Vân Thành.
Bùi Vân Thư nhìn đại sư huynh đệ tử của chưởng môn, vuốt cằm nói: “Được.”
Chờ giải đấu kết thúc, sư huynh không cần phải làm chủ cho y nữa rồi. Vì đã thương nghị xong xuôi với đám Bách Lý Qua rồi, ngay thứ bảy của giải đấu, nhân lúc bận rộn, cả nhóm sẽ rời đi.
Sư tổ không muốn y nhớ lại cảnh mình đã bóp nát mộc bài của tông môn, chắc là không muốn y rời đi sư môn. Vậy thì cần phải cẩn thân hơn, trước lúc ly khai không thể để lộ ra bất cứ thứ gì.
Đệ tử của chưởng môn sau khi thấy y gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483525/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.