Chương trước
Chương sau
Nhưng Vô Vong Tôn giả còn chưa lên tới tầng hai, đã nghe thấy tiếng nổ vang, yêu khí trong tháp trấn yêu vọt thẳng ra ngoài, một luồng sáng chiếu từ đỉnh tháp thẳng vào trong tháp, gần như tháp muốn đổ xuống.
Bùi Vân Thư chăm chú nhìn Chúc Vưu, thấy con giao long uy mãnh công kích liên hồi vào đỉnh tháp, biến một khe nứt nho nhỏ trở thành một lỗ hổng to lớn.
Đứng nhìn trong chốc lát, y mới khó hiểu hỏi: “Nếu như có thể phá được tháp trấn yêu, vậy sao trước đó không làm?”
Bách Lý Qua cũng rất kinh ngạc, hắn nhìn khí thế này của Chúc Vưu, một hồi sau mới khôi phục tinh thần, trêu ghẹo nói: “Trước đó trong tháp không có Vân Thư, hắn ta trông cứ như là cả người mất hết khí lực vậy, ai ngờ Vân Thư vừa mới vào, thì thành như mới được ăn linh đan dược liệu, sinh lực cỡ này, nhìn thôi đã thấy sợ rồi.”
Bùi Vân Thư nghe như hiểu mà lại không hiểu, “Vì sao vậy?”
“…” Bách Lý Qua lắc đầu cười, “Cái này thì cần Vân Thư phải tự mình đi tham cứu.”
Lỗ hổng trên đỉnh tháp kia càng lúc càng lớn, thế tiến công của Chúc Vưu cũng càng mãnh liệt hơn, thân giao thỉnh thoảng lại che khuất ánh sáng trên đỉnh tháp, chờ cái lỗ đã đủ lớn đến có thể đi ra ngoài thì hắn mới xoay người, bay thẳng về phía Bùi Vân Thư.
Chỗ cửa hang có mười mấy con yêu quái đang bay, bọn chúng tham lam nhìn ánh sáng ngoài tháp, lại không có một con yêu nào dẫn đầu đi ra ngoài trước. Bùi Vân Thư nhìn con giao đen đang càng lúc càng tiến gần về phía mình hơn, chân cố định ngay tại chỗ, mạnh mẽ kiềm chế dục vọng muốn lùi bước về sau.
Gió lớn kéo đến, thổi bay sợi tóc bên tai.
Bùi Vân Thư nhẹ nhàng nhảy một cái, liền ngồi lên trên mình giao long.
Lớp vảy thoạt nhìn có cảm giác lạnh lẽo, nhưng chạm vào lại thấy ấm áp, Chúc Vưu cõng y trên người sau đó xoay đầu lại, bay về phía lỗ hổng trên đỉnh tháp.
Được cưỡi trên mình một con giao long, cảm giác này thật sự rất thần kỳ, Bùi Vân Thư cúi thấp người, nhỏ giọng nói: “Ta có thể nắm sừng rồng của ngươi không?”
Chúc Vưu rống nhẹ lên một tiếng.
Bùi Vân Thư coi như là hắn đã đồng ý, bèn dè dặt nắm lấy hai cái sừng rồng của hắn.
Thế nhưng sừng rồng của hắn thật sự ngắn quá, Bùi Vân Thư nắm mấy lần, lần nào cũng bị trượt khỏi lòng bàn tay, thế là đành phải thu tay lại, tự bày cho mình một cái kết giới.
Bách Lý Qua kế bên trông thấy, nhỏ giọng bật cười, trong lòng Bùi Vân Thư biết hắn đang cười chuyện gì, cũng không nhịn được mím môi cười theo, nét mặt cũng trở nên vui vẻ.
Chúc Vưu không biết hai người họ đang cười chuyện sừng hắn ngắn, hắn tăng nhanh tốc độ, như một ngọn gió vậy, thoáng cái đã tiếp cận lối ra, lại nhảy một cái phóng thẳng ra ngoài!
Tia sáng kéo đến, mùi hương hoa cỏ cũng theo đó kéo đến theo, con giao long chớp mắt đã trở nên to lớn, Chúc Vưu cũng không giảm tốc độ, không những không ngừng lại, hắn còn càng lúc càng nhanh hơn, mang Bùi Vân Thư bay vọt lên tầng mây.
Bên tai chính là tiếng gió sàn sạt, Bùi Vân Thư ôm chặt cơ thể giao, nghiêng đầu nhìn đám mây kế bên, qua một chốc, y mới buông tay ra, ngồi ngay ngắn lại, ánh sáng trong mắt từ từ rực lên.
Bay một vòng trong đám mây, Chúc Vưu mới quay đầu xuống, mang Bùi Vân Thư đâm đầu vào dòng nước.
Nước mát vây khắp người, Bùi Vân Thư vọt lên khỏi mặt nước, đưa tay lau đi vệt nước trên mặt, bỗng khẽ nhoẻn miệng cười.
Bên cạnh có một người cũng lên theo, người đó nhìn thấy Bùi Vân Thư mỉm cười, đôi môi nhạt màu cũng nhếch lên.
Giọt nước óng ánh long lanh trượt dài bên mặt, Chúc Vưu vuốt tóc Bùi Vân Thư ra sau tai, hai tay bắt lấy tay Bùi Vân Thư, môi hạ thấp, lần tìm bờ môi của Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư nghiêng đầu tránh đi, cái hôn này liền rơi vào bên khóe môi y, hơi thở ấm áp phả đến, kéo đến từng đợt ngứa ngáy.
Hình như có một sợi tóc dính ở bên mặt mình, Bùi Vân Thư không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ mình làm ra động tác lớn quá, môi sẽ lập tức kề lên trên mặt giao long.
“… Ngươi cách ra xa một chút.”
Nếu là những người khác, Bùi Vân Thư đã lạnh mặt lui ra, nhưng cứ cố tình vào ngay lúc này, cứ cố tình là trong ký ức của y không có sự tồn tại của người này, trong lòng lại chỉ cảm thấy vừa vô lực vừa tức, hai tay bị nắm chặt, y giãy một cái, đối phương lại nắm càng chặt hơn.
Y nghiêng đầu đi, vành tai lập tức bại lộ trước mặt Chúc Vưu, Chúc Vưu ngậm lấy trái tai của y, nhẹ nhàng day cắn, như đang nếm một thứ quả tươi mọng, liếm mút đến say sưa ngon lành.
“…”
Dòng nước bay lên từ sau lưng Chúc Vưu, dội từ trên đầu Chúc Vưu xuống, tay Bùi Vân Thư che vành tai mới giải cứu được từ trong miệng hắn ra, xoay người bơi đến bên bờ.
Y phục đã ướt sũng, Chúc Vưu đứng trong nước nhìn từng nhất cử nhất động của y, ánh sáng trong con ngươi lập lòe, hầu kết trượt lên trượt xuống, mang mấy phần hưng phấn.
Bùi Vân Thư vừa định thi một thuật tịnh thân cho mình, chân trời chợt có một tia sáng trắng lóe lên, sắc mặt y biến đổi, xoay người nhảy lại vào trong nước, không kịp giải thích gì với Chúc Vưu, đã nhanh chóng đè Chúc Vưu xuống nước, lấy người che chắn cho hắn.
Y vừa mới xong xuôi, một bóng người mang bạch y đã đáp xuống bên bờ, người đó vừa thoáng trông thấy Bùi Vân Thư đang đứng trong nước, lập tức cứng người, vội vàng quay lưng lại.
“Sư tổ,” Trong giọng nói của Bùi Vân Thư mang theo nghi hoặc, “Người tìm đệ tử có việc gì chăng?”
Vô Vong Tôn giả thẳng lưng đứng bên bờ, giọng của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, “Ban nãy người có đi vào trong tháp trấn yêu không?”
“Dạ có,” Bùi Vân Thư đạo, “Nhưng sau khi đám yêu kia thoát ra ngoài, đệ tử cũng chạy theo ra.”
Tiếng nước tí tách vang lên, chỉ cần nghe thấy âm thanh này, trong đầu đã lập tức hiện lên hình ảnh Bùi Vân Thư trong nước.
Vô Vong Tôn giả không tự chủ được nhớ lại ảo cảnh trong tháp trấn yêu, hắn thoáng dừng một chút, nói bằng giọng khàn khàn: “Vì sao ta đuổi theo yêu khí đến đây, lại tìm thấy ngươi.”
Một chút tiếng động nho nhỏ thôi vào thời khắc này cũng chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Bùi Vân Thư chỉ cần khẽ động một chút thôi, tiếng nước lập tức theo đó vang lên, xung quanh rất tĩnh lặng, không có tiếng chim hay côn trùng nào kêu lên, Chúc Vưu đang ở ngay đây, yêu khí cũng ở ngay đây, Bùi Vân Thư đè lên Chúc Vưu, để phòng ngừa hắn ló đầu lên, hỏi ngược lại: “Sư tổ, nếu như người bắt được đám yêu quái đó, thì người sẽ làm gì?”
Trong câu nói của Vô Vong Tôn giả không mang một chút tâm tình nào, “Nên giết thì phải giết.”
Vậy không nên giết thì sao?
Mà thế nào thì là nên giết?
Bùi Vân Thư nhếch môi “Sư tổ theo yêu khí mà đến, có lẽ là bởi vì trên người đệ tử cũng nhiễm bị phải yêu khí của yêu vật trong tháp.”
Vô Vong Tôn giả nhăn mày, đang định xoay người nhìn y, liền nghe Bùi Vân Thư nói: “Con đã cởi hết y phục rồi, sư tổ không nên xoay người lại.”
Cơ thể đã xoay được một nửa của Vô Vong Tôn giả gượng gạo ngừng lại, gương mặt tuấn mỹ của hắn nhuộm lên lớp màu đỏ mỏng manh, chỉ trong giây lát mà đã lan xuống hai bên tai đến tận cổ hắn, hắn hóa thành một vệt sáng trắng, vội vã rời khỏi nơi này.
Người ngoài đã đi rồi, Bùi Vân Thư mới thở phào nhẹ nhõm, y lặn xuống nước, đi tìm con giao long mới bị y nhấn xuống nước kia.
Chúc Vưu đang ngoan ngoãn ở trong nước, thấy y qua tới, lập tức chủ động bơi đến đón, ôm Bùi Vân Thư lên mặt nước, bơi đến bên bờ.
Tuy rằng tu vi của sư tổ chỉ đến Phân Thần Kỳ, nhưng Bùi Vân Thư luôn cảm thấy hắn sâu không lường được, một cái tháp trấn yêu thôi mà đã có thể nhốt được giao long, nếu như thật sự phải động thủ, sợ là giao long thua nhiều hơn thắng.
Trong lúc y đang trầm tư, phục hồi tinh thần lại, y đã bị Chúc Vưu bồng lấy ôm trong ngực, chậm rãi đi trong rừng.
Mi tâm Bùi Vân Thư nhảy một cái, lập tức từ trong ngực Chúc Vưu nhảy xuống, y nhìn tên giao long đó, cảm thấy hắn thật sự rất nguy hiểm, chỉ cần ở cùng với hắn thì mọi cảnh giác của Bùi Vân Thư sẽ lập tức biến mất một cách kỳ lạ.
Chúc Vưu bình thản nhìn y, Bùi Vân Thư cũng nhìn thẳng vào hắn, ai cũng không chịu thua ai, cứ đứng nhìn chăm chú vào nhau như vậy, trong một quãng thời gian rất dài.
Đến khi thấy mắt đã mỏi, Bùi Vân Thư mới chớp chớp mắt mấy cái, đành bỏ cuộc chịu thua, “Ngươi tên gì?”
Giao long nói: “Chúc Vưu.”
*
Bùi Vân Thư không biết sư tổ đã ngừng tìm kiếm Chúc Vưu hay chưa, chờ đến khi hai người đi đến Tam Thiên phong rồi thì Chúc Vưu biến thành một cái vòng tay, để y mang đi lên giữa sườn núi.
Sau khi trở về phòng, Hoa Nguyệt mới lén lén lút lút thò đầu từ dưới giường ra, sau khi Bùi Vân Thư đóng cửa rồi bày xuống kết giới xong, trong phòng lại đột nhiên nhiều hơn một người.
Bách Lý Qua khoanh chân bay giữa không trung, thở dài một tiếng, “Kẻ đó đúng là lợi hại thật, may là mục tiêu của hắn không phải là qua, nếu không thì qua đã mất mạng rồi.”
Bùi Vân Thư thoáng kinh ngạc, “Sư tổ đã gặp ngươi sao?”
Bách Lý Qua khẽ gật đầu một cái, lại cười, “Sợ là do qua phong tư xuất chúng, tên đại năng đó mới không đành lòng lấy mạng của qua.”
Hắn thao thao bất tuyệt khen mình đôi ba câu, rồi mới quay sang nhìn Hoa Nguyệt, “Nhờ có con hồ ly này của ngươi… ồ, đây không phải là tiểu hồ tôn hay sao?”
Hoa Nguyệt liếc hắn một cái, rồi mềm mại nhảy vào trong ngực Bùi Vân Thư.
Trên mặt Bách Lý Qua ngạc nhiên, hắn từ trên không đáp xuống, đi đến bên cạnh Bùi Vân Thư cẩn thận nhìn xem Hoa Nguyệt, chợt cười, “Đúng thật là tiểu hồ tôn rồi, không ngờ là tiểu hồ tôn còn có bản lĩnh thế này, không biết bây giờ còn lại mấy đuôi rồi, có phải là đã đủ làm đại yêu một phương rồi không?”
Hoa Nguyệt vùi đầu vào trong ngực Vân Thư mỹ nhân, cảm thấy lão tổ tông nhà mình nói ra câu nào cũng chọc người ta ghét hết.
Bùi Vân Thư vuốt ve lông trên người Hoa Nguyệt, quay đầu nhìn qua Chúc Vưu, nếu như sư tổ đã gặp được Bách Lý Qua, mà vẫn chưa giết hắn, vậy thì tại sao cứ cố tình muốn đuổi theo yêu khí của Chúc Vưu?
“Chúc Vưu, nếu như sư tổ đang tìm ngươi, ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.”
Chúc Vưu dính sát bên người Bùi Vân Thư, hận không thể hóa đuôi ra, quấn lấy toàn thân Bùi Vân Thư, hắn chôn đầu bên hõm vai Bùi Vân Thư, “Đi cùng ngươi cơ.”
Trong lòng Bùi Vân Thư chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng nếu như để hắn ở cùng với y, thì hắn không thể cứ trốn ở Đan Thủy tông mãi được.
Bỗng nhiên y lại nhớ tới mấy ngày sau sẽ có đại hội khai sơn thu đồ, trong lòng khẽ động.
Tất cả các chân nhân của các phong sẽ thu đồ, sư tổ xưa nay không can dự vào mấy chuyện đó, cho dù là hắn có không muốn, thì cũng không thế đè Chúc Vưu ra giết ở ngay đại hội được.
Nghĩ đến đây, y đẩy đầu Chúc Vưu ra, rồi nghiêm túc nhìn hắn, “Vậy ngươi…”
Chúc Vưu nghiêng đầu nhìn y chăm chú.
Bùi Vân Thư thấp giọng ho khan vài tiếng, “Vậy ngươi đến làm sư đệ của ta có được hay không?”
Vừa nói dứt câu này, lập tức có một chút háo hức kích động, Bùi Vân Thư mỉm cười nhìn hắn, trêu ghẹo nói: “Sư huynh sẽ bảo vệ đệ thật tốt, tiểu sư đệ.”
Chúc Vưu thoáng sững người, sau đó nắm Hoa Nguyệt đang nằm trong ngực Bùi Vân Thư ném sang một bên, đè phu nhân nhà mình xuống đất, lập tức cúi đầu hôn.
Giọng nói hắn khàn khàn, mang theo phấn khởi mơ hồ.
“Sư đệ hôn hôn sư huynh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.