Ánh trăng sáng trong, con hồ ly kia vừa nghe hai chữ “Hoa Nguyệt” thì cao hứng vô cùng, nhào người về phía Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư ôm nó lên, một cục lông nho nhỏ mềm mại ôm vào lòng thật sự rất thoải mái, y đè xuống tâm tình không tên trong lòng, vừa định nói gì, bên mặt chợt cảm thấy ấm áp.
Y kinh ngạc cúi đầu, thấy hồ ly đang ngượng ngùng chôn mặt vào trong ngực y, sau khi hôn một cái, hồ ly lông vàng đã xấu hổ đến biến thành hồ ly lông đỏ.
Bùi Vân Thư thấy con hồ ly như một đứa trẻ thích làm nũng, y dở khóc dở cười. Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm nữa, ôm Hoa Nguyệt đi vào trong phòng, tìm chỗ làm một cái ổ nhỏ cho nó, “Hoa Nguyệt ngủ trước đi.”
Rồi y xoay người định đi, Hoa Nguyệt lại kéo áo y lại, trong mắt sốt ruột, như là đoán biết được Bùi Vân Thư muốn đi đến nơi nào vậy.
Bùi Vân Thư dừng lại, nhẹ nhàng vuốt lên lỗ tai nó, kéo móng vuốt của Hoa Nguyệt xuống, quyết đoán cầm Thanh Việt kiếm lên bay ra ngoài.
Buổi sáng đi dạo trần gian cùng với nhị sư huynh, đã mua được đồ, không biết sư tổ có thích hay không, Bùi Vân Thư vẫn muốn thử một lần.
Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng y không muốn lãng phí thời gian.
*
Lúc Bùi Vân Thư lên đến đỉnh núi thì Vô Vong Tôn giả vẫn còn đang đả tọa, trong tĩnh thất lất phất từng tầng từng tầng sương trắng, như đang ở vùng cực băng.
Sư tổ mặc rất mỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483516/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.