Chương trước
Chương sau
Chìa khoá nằm trong lòng bàn tay Hoa Nguyệt rung chừng một khắc, Bùi Vân Thư chợt thấy sau lưng có người dán ánh mắt vào.
Y theo trực giác nhìn về phía sau, trùng hợp đối diện với một đôi mắt hẹp dài rực rỡ như ánh dương kiêu ngạo, tóc bên thái dương của chủ nhân cặp mắt hơi loạn, môi mỏng hơi cong, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên vui mừng lại rất nho nhã lễ độ.
Thân mang áo giáp, lại như là một vị thư sinh.
Hoa Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn chiếc chìa khoá đang rung trong tay, Bùi Vân Thư đưa tay ra phía trước che lên, giữ chặt chiếc chìa khoá không ngừng rung, y đưa lưng về phía hồ yêu trên đài kia, thấp giọng nói với Hoa Nguyệt: “Xoay người.”
Hoa Nguyệt ngước mắt nhìn y, ánh mắt mờ mịt, “Mỹ nhân?”
Bùi Vân Thư nói: “Hoa Nguyệt, nghe lời ta.”
Hồ ly thoáng sợ trong lòng, ngoan ngoãn quay người. Bùi Vân Thư một tay nắm chặt chìa khoá, một tay kéo cổ tay Hoa Nguyệt, mang theo hắn từ trong góc xó lặng lẽ đi ra ngoài.
Đến khi rời khỏi nơi đó, Bùi Vân Thư mới buông Hoa Nguyệt ra, sau khi mở lòng bàn tay, cái chìa khóa trong lòng bàn tay đã quả nhiên đã ngừng rung.
Hoa Nguyệt “a” lên một tiếng nho nhỏ, Bùi Vân Thư tưởng rằng hắn hiểu được, ai ngờ Hoa Nguyệt tiện tay cầm chìa khoá lại, sau đó đau lòng nhìn lòng bàn tay Bùi Vân Thư, “Chìa khóa in dấu sâu quá, mỹ nhân, có đau không?”
Tay của Bùi Vân Thư đương nhiên không còn giống như trước đó nữa, không những không còn trắng nõn thon dài như ngọc Dương Chi, trái lại móng tay hiện lên màu xanh, trên cánh tay đầy quỷ khí đen thui, không giống như trong mắt của Hoa Nguyệt, Bùi Vân Thư qua lớp mặt nạ, là hoàn toàn không có chút hơi người nào cả.
Được Hoa Nguyệt cẩn thận quan tâm bằng vẻ mặt đau lòng đó làm Bùi Văn Thư luôn có cảm giác cảnh tượng này trông thật sự rất kỳ quái, nhưng y không từ chối sự quan tâm của Hoa Nguyệt, mà khẽ gật đầu một cái, “Không sao.”
Hồ ly đang định xoa cho mất dấu trong lòng bàn tay y, đột nhiên nhớ lại Chúc Vưu đại nhân còn nằm trong tay áo Vân Thư mỹ nhân, tay chân hắn lập tức ngoan ngoãn lại, không dám động tay động chân với Vân Thư mỹ nhân nữa, nghi hoặc hỏi: “Mỹ nhân, chợ yêu ma còn chưa bắt đầu tiệc cuồng hoan nữa, sao chúng ta lại rời đi chứ?”
“Tiểu hồ tôn nói rất đúng, ” Đột nhiên sau lưng họ truyền đến một tiếng nói trong trẻo sang sảng, “Phu nhân, vì sao vừa gặp được ta, đã vội vàng bỏ đi rồi?”
Lông cả người hồ ly dựng hết cả lên, “Ngươi gọi ai là tiểu hồ tôn, gọi ai là phu nhân hả?!”
Hồ yêu mặc áo giáp ánh bạc bước ra từ khúc ngoặt, ý cười dịu dàng bước tới, nhưng không nhìn Hoa Nguyệt, mà đi thẳng tới trước mặt Bùi Vân Thư, rồi văn nhã hữu lễ bái chào Bùi Vân Thư, “Cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy phu nhân rồi, quả thật là may mắn của qua (1).”
Bùi Vân Thư tránh hắn thi lễ, “Ngươi…”
Nói ra đúng thực là hổ thẹn, nếu như người trước mắt thật sự là tượng đá hồ ly bên trong vách núi của bí cảnh kia, thì y và Hoa Nguyệt thật sự đã chiếm không ít lợi của người ta.
Đầu tiên là chưa qua sự đồng ý của người ta, tự ý coi hắn là nhánh cỏ cứu mạng, sau này còn được cả một cái bí cảnh, nếu bây giờ nói rõ ra ai là kẻ thua thiệt lớn nhất, không hề nghi ngờ chính là người trước mắt.
Nhưng Bùi Vân Thư còn chưa nói xong, Chúc Vưu trong tay áo đã thò đầu ra.
Lúc này tuy hình dáng hắn nhỏ, nhưng sừng rồng vuốt rồng đầy đủ, hồ yêu nhìn tiểu giao chui ra từ trong ống tay áo Bùi Vân Thư, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hắn ngước mắt lên nhìn Bùi Vân Thư, trong con ngươi một nửa là kinh hỉ, một nửa là không dám tin, “Thì ra phu nhân có năng lực lớn vậy sao! Mới bái đường với ta, mà đã sinh cho ta một tiểu giao long rồi sao?”
Bùi Vân Thư: “…”
Nhất thời y không biết nên nói gì.
Giao long bò ra từ trong tay áo Bùi Vân Thư, đảo mắt hóa thành hình người. Giao long tuấn mỹ cao lớn hiện ra trước mặt hồ yêu, cánh môi nhạt màu để kề sát vào bên tai sửu quỷ, đến gần định hôn.
Bùi Vân Thư tránh một chút, đã không muốn để ý đến tên giao long trong đầu lúc nào cũng chỉ có hôn hôn cọ cọ này nữa.
Hồ yêu hứng thú nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, giờ thì đã hiểu, “Thì ra đây không phải là con trai mà phu nhân sinh cho ta, mà là gian phu của phu nhân.”
Hắn vấn tóc cao cao, tư thế hiên ngang, nói một câu lại tiếp một câu, khiến cho người ta ngay cả phản bác đều không biết nên phản bác ra sao.
Lúc này Hoa Nguyệt mới phản ứng được, sắc mặt hắn biến đổi, chạy đến chặn trước người Bùi Vân Thư quay mặt đối diện với hồ yêu, “Ngươi nói ngươi tên gì?”
Trong mắt Bách Lý Qua sáng ngời, hắn nhìn tiểu hồ yêu, khẽ mỉm cười, người mặc chiến giáp, duệ ý như gió, “Tại hạ là Bách Lý Qua.”
*
Khi Vân Thành một thân một mình đạp kiếm đến, chợ yêu ma đã vào buổi hoàng hôn.
Hắn xuống kiếm, bước chân dễ dàng tiến vào cửa nhà Quỷ Y, vừa vào cửa đã nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, “Sư đệ của ta đâu?”
Quỷ Y vẫn đang nấu thuốc, bàn tay hiện lên màu xanh của hắn nắm lấy dược liệu, nói bằng giọng điệu chậm rì rì: “Sốt ruột cái gì, hôm qua ta đã nói sư đệ ngươi hoàng hôn mới lại đây, hẳn cũng sắp đến rồi.”
Vân Thành nhanh chóng sửa sang lại ống tay áo, hôm nay hắn một thân thanh y, trông nhẹ nhàng khoan khoái như ánh trăng ngọn gió, chờ hắn chỉnh lý xong xuôi, Vân Thành mới ngồi một bên, trên mặt mang theo ý cười, “Hồi lâu không được gặp sư đệ, giờ chỉ vừa nghĩ, lại cảm thấy có hơi sốt sắng.”
Quỷ y đạo: “Chờ tên sửu quỷ kia đến, ta muốn xem ngươi còn căng thẳng được nữa không. Hoặc là hắn đang che dấu dung mạo, hoặc là mắt ngươi mù rồi.”
Vân Thành chỉ cười không nói, sau một hồi, hắn mới mở miệng nói: “Bên cạnh sư đệ của ta, có con giao nào đi theo không?”
“Giao?” Ánh mắt Quỷ Y sáng lên, xoay người nhìn Vân Thành, cuối cũng cũng chịu dừng bàn tay khuấy thuốc, “Ngươi nói giao long à?”
“Không phải sao?” Trong mắt Vân Thành tối lại, “Là một con giao long cả người là bảo vật.”
Vân Thành ngồi bên cạnh bàn chờ, nhưng mãi đến khi từ hoàng hôn chuyển sang đêm, Bùi Vân Thư cũng chưa từng đến chỗ Quỷ Y.
Ý cười trên mặt hắn dần dần thu lại, sống lưng rắn rỏi thẳng tắp, tóc dài phủ trên lưng, khí chất ôn hòa quanh người phả từng luồng hơi lạnh lẽo, đến khi đêm đã hoàn toàn bị bóng đen bao phủ, hắn mới nhẹ giọng nói: “Ngươi nói hôm nay sư đệ ta đến, người đâu?”
Quỷ Y nhăn hàng mày dài nhỏ, trên gương mặt nhạt nhẽo cũng là khó hiểu, hắn bưng một chậu nước từ trong tủ thuốc bên cạnh ra, thả mấy thứ vào trong đó, lại bỏ thêm một sợi tóc dài nhỏ, mặt nước thoáng rung động, trên đó hiện lên một hình ảnh.
Sợi tóc đó là Quỷ Y lấy được từ trên người Bùi Vân Thư.
Vân Thành ngước mắt, nhìn vào trong mặt nước.
*
Danh tự của lão tổ trong bí cảnh hồ tộc chính là Bách Lý Qua.
Ba người Bùi Vân Thư đi theo Bách Lý Qua tới chỗ ở của hắn, dọc đường này hồ ly vẫn luôn là hoảng hoảng hốt hốt, hắn còn chưa thuyết phục được Chúc Vưu đại nhân cho hắn làm thiếp, bây giờ Vân Thư mỹ nhân lại trở thành phu nhân của lão tổ?
Hắn thành tiểu hồ tôn của Vân Thư mỹ nhân?
“Chúc Vưu đại nhân,” Hoa Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn tình nguyện làm thiếp hơn, không muốn làm tiểu hồ tôn của Vân Thư mỹ nhân, hắn dè dặt đi đến bên cạnh Chúc Vưu, thử dò xét nói: “Lão tổ kêu Vân Thư mỹ nhân là phu nhân, ngài không tức giận sao?”
Chúc Vưu nhíu mày, “Phu nhân thì làm sao?”
Hoa Nguyệt đã hiểu, hắn ngó ngó xung quanh hai bên người, hạ thấp giọng giải thích với Chúc Vưu, “Phu nhân chính là người để ngủ chung, hồ ly bọn ta háo sắc, lão tổ lần đầu tiên mới gặp đã gọi Vân Thư mỹ nhân là phu nhân rồi, có nghĩa là hắn muốn ngủ với Vân Thư mỹ nhân đó. Chính là kiểu ngủ mà trước đó ngài xem trong xuân cung đồ, nhất định là hắn cũng muốn phiên vân phúc vũ với Vân Thư mỹ nhân.”
Hắn còn chưa dứt lời, vẻ mặt Chúc Vưu đã lạnh xuống.
Sát ý ngập tràn, Bùi Vân Thư và Bách Lý Qua đang tán gẫu chợt ngừng lại, hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Trong lòng Hồ ly cầu cho Chúc Vưu nổi giận, tốt nhất là một quyền đấm cho lão tổ bay xa tám ngàn dặm, người đẹp trước mặt, còn nói tình cảm tổ tôn gì nữa, đã già như vậy mà còn muốn bất nhã với Vân Thư mỹ nhân nữa.
“Chúc Vưu, ” Bùi Vân Thư không hiểu nhìn giao long, “Ngươi làm sao vậy?”
Chúc Vưu nhìn y, tròng mắt rối loạn, khí thế dâng cao, gió xung quanh dâng lên cuồn cuộn, lửa giận của giao long lớn đến thế, Bách Lý Qua bất ngờ lui ra vài bước khỏi Bùi Vân Thư, nhìn về Chúc Vưu ngạc nhiên nói: “Ngươi cái tên gian phu này, ta còn chưa từng truy cứu lỗi của ngươi, mà bây giờ ngươi lại muốn tiên hạ thủ vi cường, định giết nguyên phối à?”
“Gian phu?” Chúc Vưu hừ lạnh một tiếng, màu máu lưu chuyển trong con ngươi, “Ta mới là phu nhân.”
Thần sắc Bách Lý Qua khiếp sợ, hắn không dám tin đảo mắt nhìn Bùi Vân Thư và Chúc Vưu nhiều lần, mới miễn cưỡng tiếp nhận tin tức này, “Vậy mà vậy mà…”
Thần sắc hắn nghiêm nghị, đột nhiên sâu sắc cúi chào Bùi Vân Thư, “Ta không dám gọi Vân Thư là phu nhân, ngươi có thể thu phục một con giao long làm phu nhân, là mắt của ta kém cỏi, trước đó chưa từng nhận ra.”
Bách Lý Qua nói, trên mặt hơi bối rối, gương mặt như ngọc cũng hơi ửng đỏ lên, “Nếu giao long mà cũng chỉ có thể trở thành phu nhân của Vân Thư, vậy thì ta cũng không xứng làm phu quân của Vân Thư, chỉ là… chỉ là ta chưa bao giờ làm phu nhân của người khác, có thể sẽ không quen.”
“Nếu như đã không quen,” Vành tai của đại yêu đỏ bừng, “Mong Vân Thư không truy cứu, cứ coi ta như huynh đệ là được rồi.”
Bùi Vân Thư lấy lại tinh thần trong ngạc nhiên, nghe xong hắn nói, cũng lúng túng đến hồng cả mặt.
Y nghe hiểu lời của Bách Lý Qua.
Bởi vì Bách Lý Qua biết phương pháp giải cổ trùng, mới thịnh tình mời ba người Bùi Vân Thư đến phủ giải cổ trùng, Bách Lý Qua nói Quỷ Y tuy y thuật tốt tốt, nhưng không có y đức, chữa bệnh tốt xấu cũng phụ thuộc vào tâm tình của hắn, không bằng trước cứ để Bách Lý Qua xem thử, nếu không được, thì mọi người cùng đi tìm Quỷ Y lại cũng được.
Bùi Vân Thư chỉ muốn nhanh chóng, nên đồng ý ngay.
Chỉ là không nghĩ rằng, bây giờ lại biến thành tình cảnh nhố nháo như vậy.
Sau khi tới phủ của Bách Lý Qua, y lập tức cởi mặt nạ sửu quỷ xuống, vậy nên từng điểm màu ửng hồng trên gương mặt, đều bị tất cả người thu hết vào mắt.
Sát ý của Chúc Vưu vốn đang nhắm vào Bách Lý Qua, nhưng sau khi nhìn thấy y đỏ mặt, liền tiến tới gần, liếm lên khóe mắt và môi Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư khó khăn tránh né đầu lưỡi hắn, chỉ là không trốn được mấy lần, Chúc Vưu đã nắm lấy thắt lưng y, vòng tay ôm y vào trong ngực, một cái như chuồn chuồn lướt nước dáp lên mặt Bùi Vân Thư.
Bách Lý Qua đứng kế bên, bất chợt hồi thần, rốt cuộc vẫn là không nói được hai chữ phu quân, chỉ có thể vờ như không thấy màn càn rỡ này của giao long.
Bùi Vân Thư tránh thoát khỏi Chúc Vưu, còn chưa kịp nổi nóng, Chúc Vưu đã buông mắt, đưa tay sờ lên môi mình.
Trên đôi môi nhạt cùa hằn có một vết thương nho nhỏ, đó là ngày mà khi hai người cùng lặn trong nước, bị Bùi Vân Thư cắn phải, lúc Chúc Vưu vuốt vết thương này không nói lời nào, nhìn thật sự có chút gì đó như bị bỏ rơi vậy.
Đáy lòng Bùi Vân Thư cũng dâng lên mấy phần chột dạ không tên, y nhẹ giọng nói: “Ta đang giải thích chuyện bái đường với Bách Lý Qua.”
Chúc Vưu không nói lời nào.
Cũng không biết hắn có hiểu không nữa, Bùi Vân Thư vẫn nói tiếp theo, “Phu nhân không thể gọi lung tung, hắn cũng vậy, ngươi cũng vậy.”
Chúc Vưu nói: “Ta và ngươi quấn đuôi rồi.”
Sắc đỏ trên mặt Bùi Vân Thư đậm thêm, màu đỏ tràn dần xuống cổ, gần như đang nóng lên, “Quấn hồi nào, sao ta không biết?”
“Rất nhiều lần,” Chúc Vưu nhíu mày lại, nét không vui trên gương mặt làm cho tất cả mọi thứ xung quanh chợt lặng xuống không còn một âm thanh nào vang lên, hắn lặp lại một lần nữa, “Rất nhiều lần,”
Lần này ngay cả ánh mắt Bách Lý Qua nhìn Bùi Vân Thư cũng mơ hồ mang theo khiển trách như đang nhìn kẻ phụ lòng.
Bùi Vân Thư ngay trước mặt mọi người không thể tiếp lời hắn được, thật sự chưa từng làm loại chuyện đó mà, cuối cùng y nhỏ giọng nói: “Ngươi nói bậy.”
Chúc Vưu để kề sát vào, “Gì cơ?”
Bùi Vân Thư nhìn gò má của hắn, da thịt nóng lên, trước mắt mông lung, y lại nhỏ giọng nói, “Ngươi nói bậy.” Nguồn:
Chúc Vưu chỉ thấy mũi mình ngửi được một làn hương kỳ lạ.
Mùi thơm này thản nhiên phảng phất bên chóp mũi, Chúc Vưu cúi đầu nhìn Bùi Vân Thư thì quả nhiên, khóe mắt Bùi Vân Thư đã ửng đỏ, thần trí không rõ.
Lần thứ hai động tình, đã nhanh chóng khiến tâm trí y lạc mất.
Chủ nhân của mẫu cổ, đã cách y quá gần.
Tưởng chừng như đã ở ngay bên cạnh.
__
(1) qua: nguyên văn 戈, qua một hồi tìm hiểu thì tui mò được là tác giả sử dụng chữ này mang ý được trích trong cụm Qua Thập Cáp 戈什哈, tiếng Mãn Thanh, là một chức quan viên hộ vệ cao cấp thời Thanh. Mạnh dạn đoán là một dạng xưng hô dựa theo thân phận. Chi tiết hơn thì chưa mò được.
__
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.