Hắn nói thơm, nhưng Bùi Vân Thư lại không nghe được mùi gì trên người mình.
Chúc Vưu híp mắt, dường như đã chìm đắm trong đó, hắn vén ống tay áo bào Bùi Vân Thư lên, lần theo cánh tay ngọc ngửi dần lên từng tấc da thịt.Hương vị nhàn nhạt thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, Bùi Vân Thư gần như là kinh hãi nhìn sừng rồng và yêu văn lần nữa xuất hiện trên người hắn.
Chúc Vưu nói khi hắn động tình thì những thứ này sẽ hiện ra.
Bùi Vân Thư đột ngột rút tay mình ra, chạy về hướng cửa sổ, mới miễn cưỡng kéo nhẹ cửa, sau lưng đã có người đến ôm lấy.
Chúc Vưu ôm chặt eo y, vùi đầu vào giữa cổ y, “Thơm quá.”
“Không thơm, ” Bùi Vân Thư nắm lấy bệ cửa sổ, nỗ lực mở cửa, “Chúc Vưu, ta không thơm chút nào, ngươi ngửi nhầm rồi.”
Chúc Vưu bất mãn siết chặt vòng tay: “Ngươi thơm.”
Rốt cuộc cửa sổ trước mặt cũng bị mở ra, một làn gió nhẹ thổi vào, Bùi Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, đẩy tay Chúc Vưu ra, “Giờ thì không còn mùi gì nữa đúng không?”
Y thật sự không nghe được hương vị gì, rõ ràng lần trước Tình Tùy Cổ trong cơ thể bị Chúc Vưu ảnh hưởng nên động tình thì y cũng có thể ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, bây giờ lại có chuyện gì xảy ra nữa?
Chúc Vưu không nói lời nào, nhưng Bùi Vân Thư đẩy tay hắn ra, hắn lại ôm nữa, vùi đầu vào bên gáy y, sừng rồng như có như không lướt qua cổ Bùi Vân Thư.
Sừng rồng sắc bén như thế, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483505/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.