Lê Kinh cười lạnh làm ta hoảng sợ cứng người: “Lê Kinh...” 
Hắn không chút thương hại ta, thừa dịp ta ngỡ ngàng mà hôn thật mạnh bạo. 
Bên dưới điện thần là thiên tử, là văn võ bá quan và người thân của ta. Vị thần mà bọn họ chân thành tế bái lại là hạng cầm thú chưa được thỏa mãn dục vọng. 
Ta nức nở, một giọt lệ rơi xuống khóe mắt. Đến lúc này Lê Kinh mới buông ra, vừa lòng nhìn vết thương trên môi ta như một tác phẩm để đời: “Có đau không?” 
Đuôi mắt hắn cong lên vui vẻ, lòng bàn tay ấn lên môi dưới sưng đỏ của ta: “Có đau là được. Không nhờ ta thì người thân nàng còn đau hơn.” 
Đợt hiến tế này ước chừng kéo dài liên tục bảy ngày. 
Người trong kinh thành đều biết ta được hồ tiên lựa chọn, vào điện thần để làm người hầu. Chuyện này đối với nhà họ Thẩm là vinh dự. Thế nên hoàn cảnh của nhà họ Thẩm cũng như cha và anh ta sẽ tốt hơn một chút. 
Chuyện này làm ta cảm thấy an tâm khi ở lại đây. Vậy mà người làm ta thấy không yên lòng lại tới. 
“Thẩm tiểu thư có ở đây không?” 
Minh Sóc mặc đồ như người thường, hành động khiêm tốn, thấy người khác thì nhỏ giọng cẩn thận hỏi thăm đường đi đến chỗ ta ở. Tiếc là mỗi một người hầu ở đây đều được Lê Kinh dặn dò, không cho ta gặp người lạ. 
“Bẩm điện hạ, nàng không có ở đây.” Gã sai vặt cười, không bắt bẻ được lời nào: “Một mình Thẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-dien-than/2828346/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.