Chờ Lâm Nguyệt Bạch xách theo ấm nước, “hổn hà hổn hển” bò lên trên tầng năm ký túc xá của bọn họ, Lâm Nguyệt Bạch mới đột nhiên phản ứng lại.
Chờ chút! Mới nãy không phải cô gái kia bởi vì nghèo nên mới chia tay nam sinh kia sao! Nếu thật sự là chuông gió làm bằng gỗ trầm hương thì làm sao có thể không có tiền!
Lâm Nguyệt Bạch giận đến “ngao” một tiếng kêu lên tại chỗ: “Một ngàn đồng của ông!”
Lục Nhâm Giai mới vừa từ căn tin ăn cơm tối trở về, bị Lâm Nguyệt Bạch dọa sợ hết hồn: “Mày gọi quỷ hả!”
Phòng ngủ 503 của bọn họ, tổng cộng chỉ có ba người, trống ra một cái giường. Theo thứ tự là Lâm Nguyệt Bạch khoa luật, cùng với hai người khoa máy tính Lục Nhâm Giai và Bao Huệ Nghị.
Lâm Nguyệt Bạch đang tâm tình ủ rũ, không để ý tới Lục Nhâm Giai, cậu trực tiếp móc ra cái chuông gió tạo hình kỳ lạ kia, “bộp” một cái ném xuống dưới giường.
Hừ, nhắm mắt làm ngơ!
Vừa vặn, Bao Huệ Nghị cùng phòng ngủ không cùng chuyên ngành cũng từ căn tin trở về.
“Lâm Nguyệt Bạch, mày mới vừa tới căn tin hả? Khoa kinh tế với khoa truyền thông có náo nhiệt lớn ở căn tin để xem kìa!”
Lục Nhâm Giai cầm một quả chuối tiêu, tri kỷ mà lột vỏ, sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng Bao Huệ Nghị: “Bớt nhiều chuyện, đừng có dính líu tới khoa truyền thông, cẩn thận bị người ta đánh!”
Bao Huệ Nghị vội vàng khoát tay một cái: “Tao có bao nhiêu cân lượng chính tao còn không biết sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-dau-toi-la-mot-vung-thao-nguyen-xanh-muot/88073/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.