Vậy… chúng ta có thể đi về chưa…”
Cố Thần Hạo ngồi chồm hỗm trên mặt đất giống Lâm Nguyệt Bạch, ánh mắt của hắn không ngừng né tránh, màu đỏ từ vành tai hắn lan tràn đến cổ.
Nhưng may là, trên mặt hẳn là còn chưa có đỏ đi.
Cố Thần Hạo vừa nghĩ như vậy, vừa sờ sờ mặt mình: ừm, không nóng, khẳng định không đỏ. Cha dô, chịu đựng! Cố Thần Hạo mày cũng không thể cười, mày là nam thần cao lãnh đó!
Kết quả hắn vừa nghiêng đầu, liền nhịn không được cười lên: “Oa há há há há há!”
Lâm Nguyệt Bạch vẫn luôn ôm đầu ngồi chồm hỗm trên đất nghe trận trận tiếng cười quỷ dị của Cố Thần Hạo, cũng không nhịn được sợ run một chút trong gió thu hiu quạnh.
Mình… hình như lên thuyền giặc rồi???
Cố Thần Hạo quá vui vẻ cũng không ý thức được, bạn trai mới vừa tới tay của hắn đã phát hiện có chút đầu mối không đúng lắm.
Hắn vẫn vô cùng vui sướng kéo Lâm Nguyệt Bạch đang chặt chẽ chôn mặt mình trong khuỷu tay: “Chúng ta trở về đi thôi!”
Giọng Lâm Nguyệt Bạch có chút nghèn nghẹn khẽ vang lên: “Tê chân, không đứng dậy nổi…”
Nghe được câu này, Cố Thần Hạo hơi suy tư một chút, nói: “Vậy anh chờ em đứng dậy, vừa vặn chúng ta có thể cẩn thận tâm sự, anh có thật nhiều lời muốn nói với em này!”
Cũng không biết hắn nhớ lại thứ gì tốt đẹp, mặt mày cong cong, hơi nghiêng đầu sang trái, nhẹ giọng nói với Lâm Nguyệt Bạch: “Phải không, bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-dau-toi-la-mot-vung-thao-nguyen-xanh-muot/3166486/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.