Lời tuyên bố tự sát 11
Lục Viễn Triết nhảy qua cửa sổ vào trong, anh liếc nhìn Trình Mặc với một cảm xúc khó mà bình tĩnh lại. Không biết mình là căng thẳng nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn, tóm lại là đang phát run.
Nơi này là lầu 7, nếu không phải buổi tối thì chắc chắn đã có đông người bị tiếng súng dẫn đến, vây xem ở dưới. Anh khép cửa sổ lại để những chuyện nghe được đều ở lại trong gian phòng này.
Có quỷ mới biết kim tiêm có gì, dù chưa tiêm hết hoàn toàn song dù là vậy Trình Mặc vẫn cảm nhận được cơn buồn ngủ và cảm giác tê mỏi dữ dội, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cậu ngồi dựa bên thành giường, hồi lâu sau mới ổn lại.
Lục Viễn Triết dùng chút thời gian ấy sắp xếp lại suy nghĩ mình, sắp xếp lại cho thi thể của Hứa An xong mới mở miệng.
"Trước đó tôi vẫn luôn thấy lạ." Anh cau mày đi về phía Trình Mặc, kéo cậu lên từ dưới đất. Chẳng còn chút gì là ôn hòa của người tiền bối, anh nghiêm giọng chất vấn: "Cậu muốn chết đúng không?"
Anh không hỏi chuyện rời đội, hành động đơn độc mà là thật sự "muốn chết".
Trình Mặc hoàn toàn không đứng lên nổi, cậu nhíu mày để anh kéo nửa người lên. Dù không rõ "trước đó" là bao giờ song cậu vẫn trả lời: "Đúng vậy."
Nói không phải cũng vô dụng, mới nãy Lục Viễn Triết đều đã nghe thấy cả rồi. Cuối cùng anh cũng đã biết tại sao ngày hôm ấy, khi Trình Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-dao-luc-nay/3392219/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.