Hành vi nghệ thuật 13
Năm giờ sáng.
Cuối cùng Trình Mặc cũng truyền dịch xong. Y tá lại lấy máu cậu đi xét nghiệm, nếu kết quả hóa nghiệm không có vấn đề gì thì có thể ra về.
Thấy cậu có vẻ choáng, Lục Viễn Triết để cậu lại phòng chờ còn mình thì đi lấy kết quả xét nghiệm hộ. Còn may người trẻ bị bệnh cũng dễ khống chế, bác sĩ nói về nhà nghỉ ngơi là được.
Vừa đi ngang sảnh, anh đã bị bác sĩ chỗ quầy hướng dẫn ngăn lại: "Là anh Lục Viễn Triết có phải không?"
"Ừ?" Lục Viễn Triết dừng lại.
"Có điện thoại của anh." Bác sĩ dẫn anh tới góc quầy hướng dẫn, chỉ vào điện thoại.
Sao lại có người nhờ bác sĩ quầy hướng dẫn trực điện thoại tìm, lại còn tìm được anh kia chứ? Lục Viễn Triết nghi hoặc cầm điện thoại: "A lô?"
"Lần đầu gặp mặt, khó có được cơ hội thế này, chào hỏi với anh một tiếng, lần sau sẽ mời anh bữa cơm." Giọng một chàng trai trẻ vang lên, âm cuối cao giọng, nghe như thân quen lắm vậy.
Dù đúng là không quen biết gì nhưng rất nhanh Lục Viễn Triết đã ý thức được thân phận của đối phương: "Người của Yến à?"
"Xem ra anh rất để ý đến tôi đấy, vừa nghĩ là đoán tôi ngay." Giọng điệu đối phương vẫn nhẹ nhàng như trước.
"Cố ý gọi cho tôi như vậy, có việc gì à?" Anh lại hỏi.
"Tất nhiên là muốn gặp anh đó, lần trước không hẹn được anh, để cho người khác làm loạn như vậy, có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-dao-luc-nay/3392208/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.