Ngồi co mình trong phòng hơn nửa tiếng thì tôi nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi nghĩ là quản gia tính mở cửa kêu tôi,nên tôi vội vàng mà nói:
- Ông đi xuống đi. Cửa tôi khoá rồi đừng phiền tôi!
Vừa dứt câu đầu cửa bên kia liền cất giọng: " Là tôi,em khoá cửa làm gì?Mở ra!"
Thấy giọng của chú nhỏ chứ không phải là quản gia.Tôi lại càng bực mình với chú hơn mà nói:
- Chú đừng phiền cháu.Cháu đi mà lo đến người yêu chú đi kìa!
Vừa dứt câu tiếng cạch cạch của cửa dần vang liên tục.Như thể chú nhỏ đang dùng sức để mở cửa ra.
- Chú…chú làm gì vậy?
Chú nhỏ vừa nói vừa ra sức mở ra:
- Mở ra,tôi có chuyện muốn nói với em!
Vừa nghe câu chú nhỏ vừa nói tôi không thèm nói câu gì với chú.Thấy bên ngoài cũng không còn động tĩnh.
Tôi vừa thở dài thì đầu bên kia liền nói:
- Quản gia! Đưa chìa khoá!
Nghe đến tôi lại càng giật mình hơn mà ngăn lại: " Để tôi mở."
Tôi vừa lết chân đang bị thương đi ra mở cửa. Vừa mở ra thì thấy chú đã đứng ngay đối diện với mình.
Chú khẽ nhìn xuống chân thì thấy chân tôi đang chảy máu.Chú giật mình mà vội vàng ôm eo rồi nhấc bổng tôi lên rất nhẹ nhàng:
- Ái! Chú làm gì vậy thả cháu ra.
Chú nhỏ ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đầy sự lo lắng: " Chân em sao bị vậy? Cả phòng em nữa?"
Vừa nói chú vừa ôm tôi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treasure-of-the-general-god/3568640/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.