Chính vì vậy, khi còn trẻ - bạn lại càng tuyệt đối không được quên ước mơ của mình. Có thể mọi người sẽ muốn bạn quyên nó, nhưng bảo vệ và nuôi dưỡng nó là trách nhiệm của bạn.
Mình đọc email của mọi người, một trong những chuyện thật sự được nhận nhiều nhất đó là: "chị Quỳnh ơi, em muốn (điều gì đó),nhưng bố mẹ em không ủng hộ, không những mắng mà còn bắt em phải đi theo hướng bố mẹ muốn nữa, bây giờ em phải làm sao hả chị Quỳnh?"
Những lúc ấy thì suy nghĩ (bồng bột và nhất thời nhất) của mình là: "em phải biết mình muốn gì và theo đuổi ước mơ của chính mình chứ!"
Sau đó, đương nhiên là cô bé/cậu bé ấy sẽ trả lời: "em biết là như vậy nhưng khó lắm chị ạ."
Câu chuyện kết thúc tại đó.
Và đến lúc đấy mình mới nhận ra một điều, thật vô lý và thật khó khi nói với bất cứ ai rằng "hãy theo đuổi ước mơ của chính mình!" khi họ còn quá trẻ, đặc biệt là ở Việt Nam.
Ngày xưa, mình có một con mèo. Nuôi suốt 7 năm trời, yêu thương như anh chị em trong nhà. Sau đó thì vài chuyện xảy ra, bố mẹ mình không đồng ý cho gĩư nữa và kiên quyết mang cho đi. Có khóc cạn nước mắt thì cũng chẳng ích lợi gì. Chính lúc đó mình thực sự nhận ra: chúng ta chẳng có quyền gì khi còn quá nhỏ cả. Chúng ta không có khả năng làm điều mình muốn, bảo vệ thứ mình thích, thậm chí còn chẳng có khả năng tự nuôi thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tre-va-vung-ve/2037550/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.