Một lúc nào đó trong cuộc đời bạn, bạn sẽ nhìn lại và nhận ra người đó đã làm tất cả vì bạn như thế nào. Có thể "em của ngày hôm qua" cảm thấy như vậy là không đủ đầy, cảm thấy khao khát nhiều hơn thế...nhưng người đó đã yêu bạn bằng tất cả khả năng của họ. Khi có thể nhận ra, hãy cảm ơn họ - cho dù không còn bên nhau.
Hồi mình còn nhỏ, mình luôn cho phép bản thân trở nên nhõng nhẽo hết sức có thể, đỏng đảnh và lắm chuyện hết sức có thể trước bạn trai cũ. Nếu cái gì làm mình không vừa ý, mặt mình lập tức sưng lên như một cái bị; người ta nói cái gì làm mình khó chịu, mình thở ngắn than dài đầy ẩn ý trên mạn xã hội, ví như đi chơi mà trễ hẹn, mình cũng tắt điện thoại bỏ về nhà luôn. Rất lâu đã trôi qua rồi, mình không còn là người như thế nữa, không nhớ rằng mình đã từng hành động và suy nghĩ như vậy. Bây giờ nhìn lại, mình vẫn tự hỏi đó vẫn là mình thôi, nhưng sao xa lạ thế? Mình lúc nào cũng sợ thiệt, sợ người khác bắt nạt, sợ nếu nhu nhược thì sẽ đánh mất mình.
Thế rồi, mình lớn lên. Mình còn nhớ trong talkshow "tôn trọng Bản Thân" của Water Wise Vietnam, mình có nói rằng "lớn lên" cần thời gian, cần đủ những trải nghiệm và cú ngã. Đọc một quyển sách hay đi xem một buổi tọa đàm thì hay đó, nhưng bạn hiền vẫn chưa thể lớn lên từ đó. Mình nói như vậy, là bởi vì bây giờ nhìn lại, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tre-va-vung-ve/2037478/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.