Khương Lục muốn vừa đọc báo cáo vừa chờ Dương Lâm quay lại dù gì bình thường anh thức khuya cũng là chuyện như cơm bữa nhưng hôm nay anh mới ngồi khoảng 2 tiếng thì y tá vào đưa thuốc cho anh uống và khuyên anh nghĩ ngơi sớm nhưng anh uống thuốc xong vẫn không hề có ý định đi ngủ vẫn cứ muốn chờ, ai mà biết được chờ một hồi anh lại ngủ quên mất. Trước khi lâm vào giấc ngủ anh nghĩ 'chắc là trong thuốc có thành phần thuốc ngủ hay an thần gì gì đó'.
...
Lúc anh trực giấc tỉnh dậy thì anh thấy có người ở nằm ngủ trên ghế dựa của sopha sau khi tỉnh hẳn thì anh thấy đó là Dương Lâm cậu cứ như vậy mà năm ngủ gần anh như vậy, có lẽ do quá mệt nên cậu gục trên sopha lúc nào không hay. Anh bước nhẹ xuống giường bệnh muốn đỡ cậu lên giường bệnh nhưng có lẽ do vết mổ vẫn còn đau nên anh 'sit A ' một tiếng người đang ngủ chắc luôn để ý anh nên bật dậy theo phản xạ, cậu dụi dụi mắt rồi cất giọng khàn khàn mới tỉnh ngủ hỏi:
"Anh tỉnh rồi à, đau ở đâu để em xem xem" Cậu hỏi với giọng điệu lo lắng.
"Anh không sao chỉ muốn đỡ em lên giường một chút thôi" Anh trả lời lại với giọng điệu bất lực.
"Em ngồi canh anh rồi ngủ quên mất, hôm nay là ca trực của em, em canh bệnh nhân là bình thường thôi anh không cần lo" Sợ anh lo lắng cậu giải thích.
"Ừm, em thường trực ca đêm như này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tre-hen/2817174/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.