Sau khi Dương Lâm đi họp, Khương Lục cứ ngồi ôm cái gối được để trên ghế sopha trong phòng làm việc mà ngẩn người.
Anh hôn cậu rồi, đó là cái hôn mà suốt 8 năm qua anh chờ đợi.
Anh nghĩ 'trán của cậu thật mịn' tới 'lúc cậu ấy lắp bắp cũng rất đáng yêu'. Cậu vẫn như rất nhiều năm về trước, dù có yêu nhau lâu thì lúc hôn nhau ở bên ngoài thì cậu vẫn ngại ngùng như vậy.
Anh ngồi vừa chờ cậu vừa suy nghĩ trong lúc nhất thời thì anh đã ngủ quên mất.
....
Khi Dương Lâm họp xong quay lại đã là 2 tiếng đồng hồ sau. Cậu nghĩ rằng chỉ họp một chút thôi, nhưng không ngờ lại lâu như vậy. Nên lúc cậu mở cửa phòng ra thì hình ảnh cậu thấy là Khương Lục đang ôm một cái gối trong ngực, ngủ trên ghế sopha với một tư thế nhìn là biết sáng ngày hôm sau anh sẽ đau lưng.
Cậu để ý thời gian bây giờ đã là 1h sáng rồi, anh chờ cậu lâu quá nên mới ngủ quên.
Cậu bước tới định lấy cái áo treo trên giá đắp cho anh thì thấy anh động đậy.
Anh mở mắt ra nhìn cậu đang đứng gần bên cạnh thì còn hơi mơ màng, miệng còn lẩm bẩm "Lâm Lâm". Anh chưa tỉnh ngủ hẳn mà còn mơ màng có lẽ trong vô thức anh đã gọi cậu như vậy rồi. Giống như bao đêm của 8 năm qua anh đều như vậy, nhiều lần trong cơn mơ anh đều vô thức gọi tên cậu.
Cậu lại gần ngồi xổm xuống ghế sopha anh đang nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tre-hen/2817141/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.