Từ ngày Dương Lâm nói ra câu nói kia, Khương Lục biết cậu đã có chút gì đó động lòng với anh rồi.
Thuận nước đẩy thuyền anh càng ngày càng bám Dương Lâm hơn, mỗi ngày đều theo cậu hỏi bài này nọ các thứ.
Dần đà mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết từ khi nào.
Không biết từ khi nào Khương Lục đã hiểu rõ tính cách của Dương Lâm, và không biết từ khi nào Dương Lâm đã rất tự nhiên với những hành động trong vô thức của Khương Lục.
Bọn họ bây giờ chỉ thiếu bước xác nhận cuối cùng nữa thôi.
Chớp mắt thời gian cứ thế trôi đi nhanh như một cái gật đầu.
Kì thi tháng đã tới. Khương Lục đã chăm chỉ học hành cùng với sự giúp đỡ cùng nhiều mẹo làm bài từ học sinh đứng nhất toàn khối chỉ dạy. Khương Lục người được xem là giáo bá quậy phá nhất nhì Nam Anh nay đã tự tin bước vào phòng thi.
Mặc dù kì thi chỉ đánh giá năng lực hết sức là bình thường.
Lúc bước ra khỏi phòng thi sớm, Dương Lâm đã có ý định rời đi sớm rồi về nhà. Nhưng nghĩ lại còn có người mình quan tâm đang còn thi. Thế là cậu tìm đại một chiếc ghế trống ngồi xuống chờ.
Ngày hôm nay là một ngày nắng gắt, ánh nắng chiếu xuống bóng dáng của những người đang bước đi như muốn thiếu rụi họ, Dương Lâm ngồi trên ghế đá, bóng cây của cành cây đung đưa qua lại như có như không che bớt đi ánh nắng ngoài kia. Nhưng ánh nắng cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tre-hen/2817109/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.