Thời gian trôi qua từng phút từng giây, kì thi kéo dài cũng đã kết thúc.
Dương Lâm là người ra khỏi phòng thi đầu tiên, cậu vẫn như lần nọ ngồi trên ghế đá dưới tán cây nọ mà chờ Khương Lục.
Một hồi sau thì Khương Lục mới tới. Anh đeo theo balo trên vai cùng với nụ cười rạng rỡ của thiếu niên chạy từ từ về phía cậu.
" Lâm Lâm em chờ có lâu không?" Anh chạy chậm lại phía cậu rồi cất giọng hỏi.
" Mới ra thôi, anh đi từ từ chạy cái gì" Cậu nhìn anh chạy, mà cứ sợ không để ý lại vấp té.
" Đi ăn trưa thôi" Khương Lục nói.
" Ngồi nghĩ chút đi, từ từ rồi đi" Cậu đáp lời anh. Cũng chưa tới giờ cơm trưa nên cậu không vội.
" Ừm, nhớ không lúc đầu học kì chúng ta cũng ngồi ở đây" Khương Lục ngước đầu nhìn lên trên như hoài niệm:" Cũng là nơi chúng ta bắt đầu" Khương Lục quay đầu nhìn cậu cười.
Anh cũng không biết rằng trong tương lai những ngày tháng xa cậu anh đã đến và ngồi dưới gốc cây này trên băng ghế này hơn ngàn ngày đêm.
" Ừm, là nơi bắt đầu" Cậu nhìn anh cười cũng thấy hạnh phúc, anh vẫn như ngày trước, thiếu niên với nụ cười tỏa nắng cùng đôi mắt biết cười.
Cậu cũng không hề biết rằng một ngày nào đó trong tương lai đôi mắt biết cười này chỉ còn lại bóng tối đen sâu thẳm cùng với sự lạnh lẽo.
Khương Lục nhìn đôi mắt có ý cười của người kia, vòng tay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tre-hen/2817101/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.