Dương Lâm đi vào lớp như mọi khi, trên mặt không có một chút nào khi mới bị uy hiếp. Vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt như mọi khi. Không ai có thể nhìn ra tâm tình.
Nhưng đó là chuyện của lúc xưa. Bây giờ có một ngoại lệ.
Là Khương Lục.
Không biết từ khi nào Khương Lục đã từ từ tiến vào lòng cậu, hiểu rõ tính cách cậu như lòng bàn tay.
Khương Lục nhìn cậu khuôn mặt vẫn như bình thường, nhưng hàng lông mày có hơi nhăn lại.
" Sao vậy? Hôm nay em đến lớp trễ hơn bình thường, có chuyện gì à?" Khương Lục ngẩng đầu nhìn cậu, bên dưới tay anh là mớ bài tập cậu chuẩn bị cho anh ôn thi.
" Không sao, thức khuya nên em dậy hơi trễ thôi" Dương Lâm điềm nhiên như không mà trả lời.
" Bình thường em cũng không như vậy, mà thôi ăn sáng đi coi chừng nguội" Mặc dù rất muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì nhưng giờ cậu không nói anh cũng đành chịu, anh là người rõ tính cậu nhất cậu không muốn nói bây giờ có làm gì thì cậu cũng không nói.
Dương Lâm nhìn anh, nhìn người mà mình yêu này, anh đang rất cố gắng để cả hai cùng thi vào một trường đại học. Anh đang cố gắng vì cả hai người bọn họ, nếu bây giờ cậu bỏ cuộc vậy phải làm sao?
Cậu suy nghĩ dù có thế nào bản thân cậu cũng sẽ không bỏ cuộc, cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình.
Cậu hơi do dự có nên nói cho anh chuyện mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tre-hen/2817092/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.