Sáng sớm, Dương Lâm tỉnh dậy trong lòng người yêu. Khương Lục ôm cậu chặt cứng vào trong lòng. Cứ như sợ cậu sẽ bỏ trốn khi anh đang ngủ vậy.
Cậu nhúc nhích, ngửa đầu nhìn dung nhan người yêu lúc sáng. Anh có một gương mặt rất điển trai. Đôi mày khi ngủ cũng phẳng ra, không còn dáng vẻ nhăn mày khi tỉnh. Vẻ mặt không còn lạnh lùng nữa.
Cậu ngắm nhìn anh. Người này là người 8 năm trước dùng tình yêu chân thành cảm hóa cậu. Yêu thương và trân trọng cậu.
Lúc đó cậu yêu anh, sau này khi xa nhau cậu vẫn luôn yêu anh. Cho đến hiện tại cũng vậy.
Ở nước ngoài xa xôi, nhưng cậu chưa bao giờ ngưng nghĩ về anh. Lời nói năm xưa tổn thương anh nhưng chính nó cũng tổn thương cậu.
Còn gì đau hơn khi chính mình nói ra câu nói làm tổn thương người mình yêu? Còn gì đau hơn khi chứng kiến người mình yêu lại vì những câu nói đó mà bị dằn vặt suốt bao năm?
Cậu đau thì có lẽ anh cũng đau.
Phải mất bao lâu anh mới trở thành dáng vẻ như hiện tại? Lạnh lùng và khó gần.
Đã không còn là thiếu niên dương quang của ngày xưa nữa nay chỉ còn lại Khương tổng lạnh lùng và quyết đoán.
" Nghĩ gì mà nhăn mày vậy?" Bỗng giọng nói vang lên đánh thức Dương Lâm đang suy nghĩ.
" Nghĩ sao mà anh đẹp trai vậy" Cậu ngửa cổ nhìn anh trả lời.
" Anh đẹp trai hơn ngày xưa không? Em thích anh bây giờ hay anh ngày xưa?" Anh hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tre-hen/2817066/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.