1
Ta không ngờ lại có thể đụng phải Thẩm Ký Bạch ở cái nơi xó xỉnh này.
- Thẩm ca ca, ta ái mộ huynh đã lâu, huynh có thể…
Giọng nói nũng nịu vang lên từ đầu bên kia ngọn giả sơn.
Ôi mọe ơi!
Không biết tiểu thư nhà danh môn thế gia nào mà gan to dường này, giữa ban ngày ban mặt mà dám lén lút với đàn đông.
Ta ló đầu ra tính lặng lẽ nhìn xem là ai thì lại đụng trúng gương mặt quen thuộc. Ta lập tức co giò bỏ chạy.
“A Đường.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
Ta lập tức dừng bước.
Chàng đã phát hiện ra ta.
Ta đã biết bí mật của Thẩm Ký Bạch, liệu chàng có trách ta phá hỏng chuyện tốt của chàng không nhỉ?
Nhưng Thẩm Ký Bạch lại không để lộ mừng giận, ta không nhìn ra liệu chàng có đang giận hay không.
- Danh tiết của con gái quan trọng lắm đấy, sau này đừng nói mấy lời này nữa.
Chàng khẽ mắng cô gái ấy một câu rồi nhấc bước tiến về phía ta.
Bọn ta cùng đi sánh vai, suốt dọc đường không ai nói gì.
Ta không chịu nổi, bèn cười ha ha phá vỡ sự im lặng này:
- Anh họ có phúc thật đấy, biết bao nhiêu là cô gái trong kinh thành mến mộ anh.
- Hử?
Chàng ngước mắt nhìn ta chăm chú, đôi mắt đen láy sâu hun hút.
Ta bỗng vô cớ thấy mất tự nhiên.
- Sao không đeo khuyên tai san hô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-va-co/3414920/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.