Tôi cái gì cũng không mang theo, chỉ biết ở trên đường tìm một cái điện thoại công cộng gọi cho Tô Duyệt Sinh, ông chủ buồng điện thoại thấy tôi cả người đều là máu, rất sợ hãi. Tô Duyệt Sinh không nghe điện thoại, tôi nhất thời tuyệt vọng, vì sao anh không nghe điện thoại? Chẳng lẽ thật sự giống như lời mẹ tôi nói, tôi gấp vội muốn chết, mà anh vẫn không nghe điện thoại của tôi. 
Một khắc đó tôi hết sức nản lòng không biết phải dùng lời nào để có thể hình dung, ông chủ buồng điện thoại thấy dáng vẻ tôi chật vật, liên tiếp hỏi tôi: “Có muốn tôi giúp cô gọi 120 không?” 
Tôi lau vết máu trên cổ, miệng vết thương không sâu, nhưng máu vẫn chảy không ngừng. Thời tiết nóng rực, nơi nơi đều là mặt trời chói chang, trên đường xe tới xe lui, hơi nóng bốc lên, tôi choáng váng từng cơn. Tôi tuyệt vọng nghĩ, thật sự không thể đợi được Tô Duyệt Sinh rồi, anh sẽ không tới cứu tôi đâu, có lẽ ba anh đã ngăn cản anh, anh thế nhưng thật sự sẽ không tới cứu tôi. 
Tôi được xe cứu thương đưa vào bệnh viện, vết thương phải khâu hết 11 mũi, bác sĩ nói: “Rất may là không bị cắt phải động mạch chủ, sao lại thế này?” 
Tôi sống chết nói bản thân không cẩn thận ngã sấp xuống vừa vặn trúng phải cái xẻng sắt, bác sĩ cũng tin. Nhưng sau khi xử lý vết thương xong thì y tá hỏi tôi đóng tiền, tôi ngay cả ví tiền cũng không mang theo, nếu gọi điện thoại cho mẹ, thì tôi không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-tieu-thu-tim-kiem-tinh-yeu/2755644/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.