Trình Tử Lương cười hì hì hỏi lại: “Vậy nếu em gả cho anh, chúng ta có tính là không tu thành chính quả hay không?” 
Lúc đó tôi đã nói gì nhỉ, tôi quên mất rồi. Dù sao đoạn thời gian đó luôn mờ mờ ảo ảo, coi như đang nằm mơ đi. 
Thời điểm mẹ tôi gặp chuyện không may, tôi đang ở trên lớp, tiếng chuông di động đã chuyển sang chế độ rung, để trong túi xách không nghe thấy. Đợi đến lúc tan học mới phát hiện mẹ đã gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, lúc đó tôi còn có chút không kiên nhẫn, bởi vì gần đây mẹ tôi hình như đoán ra được chút dấu vết gì đó, sợ tôi tái hợp với Trình Tử Lương, cho nên thường xuyên gọi điện thoại kiểm tra, tôi thường thường vẫn luôn nói đùa một ít chuyện ra lừa gạt bà, điều này khiến tôi cảm thấy phiền chán. 
Đợi đến khi giờ học kết thúc xong, tôi mới gọi điện thoại về nhà: “Làm gì mà gọi cho con mãi thế, con đang ở trên lớp mà!”. 
Giọng mẹ vô cùng hoảng loạn, tôi vừa nghe liền cảm thấy không thích hợp, tiếng bà rõ ràng run rẩy, nhưng vẫn nỗ lực giả vờ như không có chuyện gì: “À.. Cũng không có chuyện gì, tối về nhà rồi nói, con gái ngoan, tối nay con về nhà ăn cơm đi”. 
Tôi cảm giác đã xảy ra chuyện, mẹ rõ ràng đang rất rối loạn, trong điện thoại cũng chưa nhắc tới chuyện muốn cho tài xế tới đón tôi, bình thường chúng tôi không quên chuyện này đâu, lúc gọi điện thoại cho tôi sẽ luôn thao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-tieu-thu-tim-kiem-tinh-yeu/2755625/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.