A… Giang Huệ
Tôi nhúc nhích một chút, vai đau đớn, cố gắng nhịn đau xoay đầu sang bên trái, gọi tên Giang Huệ, cả người cô ấy gục trên túi khí an toàn, biểu tình rất đau đớn. Tôi hỏi cô ấy: “Sao rồi?”
“Đau quá…” Trên mặt cô ấy ẩm ướt, không biết là mưa hay nước mắt.
“Đau chỗ nào?”
“Đau quá…”
“Không biết…” Hiển nhiên Giang Huệ chưa từng gặp qua loại tình huống này, sắp khóc đến nơi: “Hình như chỗ nào cũng đau… Có phải tôi sắp chết rồi không…”
“Nói bậy!” Tôi cố gắng cởi dây đai an toàn ra, cánh cửa bên gian điều khiển của xe bị biến dạng, tôi làm thế nào cũng không đẩy ra được, cuối cùng đành bỏ cuộc, tôi cúi người xuống cởi dây an toàn cho Giang Huệ: “Mau xuống xe đi, lỡ có xe nào ở phía sau chạy tới đụng vào thì chúng ta xong đời”.
Trong mắt Giang Huệ lóe lên vẻ sợ hãi, mu bàn tay cô ấy có vết máu, cũng không biết là bị thương ở chỗ nào, ngón tay tôi run run, bất quá cuối cùng tôi cũng mở được dây an toàn của cô ấy, tôi hỏi: “Cô mở cửa ra được không?”
Cố ấy dùng sức đẩy cửa, dường như đã thực sự bị dọa đến sợ hãi, tôi vừa cúi người xuống vừa cùng cô ấy cố gắng đẩy, cửa xe bên ghế phụ rốt cuộc mở ra được, mưa lả tả dội thẳng vào, bất chợt có ánh sáng trắng lóe lên từ phía sau, thế nhưng xem vẻ như chiếc xe đó đang chạy đến đây rất nhanh, tôi thậm chí có thể nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-tieu-thu-tim-kiem-tinh-yeu/2755572/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.