Tô Duyệt Sinh không để ý đến tôi, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy ào ào, tôi khẽ ngâm nga một bài hát tìm hóa đơn mua caravat, dù sao mai cũng không có việc gì làm, đi ra Trung tâm thương mại đổi cái khác cũng tốt.
Ngày hôm sau tôi đến cửa hàng caravat, cửa hàng cố ý chạy sang cửa hàng chi nhánh lấy một cái màu lam về cho tôi xem, kỳ thật tôi cũng không liếc mắt nhìn đến lấy một lần đã bảo nhân viên gói lại cho tôi luôn. Túi gói của cửa hàng danh tiếng có khác, bên ngoài cột chiếc nơ gấm hình bướm vô cùng tinh xảo, tôi đi dạo quanh Trung tâm thương mại thêm một chút mới nhớ tới mình nên mua thêm một đôi giày đế bằng, bởi vì lúc ở trên máy bay, Tô Duyệt Sinh có nói hai ngày nữa sẽ đưa tôi lên núi Dã Lộc chơi.
Núi Dã Lộc là thắng cảnh nổi tiếng ở Nam Duyệt, cây cối xanh um, tựa như Hương Sơn ở Bắc Kinh, nghe nói người dân địa phương thường leo lên núi này chơi.
Nam Duyệt cũng có bán hiệu giày tôi thường mang, tôi quen mang giày của nhãn hiệu này rồi, kiểu dáng đơn giản dễ vận động, tôi vào chọn một đôi giày đế bằng, tôi bảo nhân viên lấy size giày cho tôi mang thử. Nhân viên cửa hàng chạy vào trong tìm thì có một người khác đến tiếp đón: “Cô Ngưu! Là cô sao? Đã nhiều năm không gặp cô rồi”.
Tôi sửng sốt một chút nhìn người nọ, cô ấy mặc đồng phục, cười tít mắt cùng hàn huyên với tôi, tôi cảm thấy rất quen thuộc, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-tieu-thu-tim-kiem-tinh-yeu/10170/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.