Gần một tuần sau, tối thứ sáu, Nguyện đang ở trong phòng mình đọc về cuộc đời và sự nghiệp của Napoleon Bonaparte, Lulu lim dim mắt nằm bên cạnh.
Ếch ộp, ếch ộp ộp ộp… nghe chuông điện thoại kêu, Nguyện nhìn màn hình thì thấy hiện lên dãy số lạ, ai mà mình không lưu tên nhỉ, cô nhấn phím nghe: “Alo” Tôi là Thành, cô bé còn nhớ tôi chứ? Dạ, chú khỏe chứ ạ?” “tôi khỏe, cám ơn cô bé, tôi gọi để báo là ông bác ngất xỉu hôm bữa, hôm nay sức khỏe đã ổn định rồi, vài ngày nữa là được xuất viện” “Vậy thì tốt quá, mừng cho bác ấy”. Ông bác ấy vậy mà đã lớn tuổi lắm rồi, không còn con cái gì, hiện đang ở viện dưỡng lão. Bác ấy rất muốn gặp cô bé một lần. Cô bé thấy thế nào?
_Dạ, thực ra cháu cũng không quen chú lẫn bác ấy. Cháu thấy ngại lắm.
_Trước lạ sau quen, việc gì cũng có lần đầu mà. Cô bé nỡ từ chối một người già không con cháu sao?
_Cháu không có ý đó, chỉ là cháu không quen thôi. Vậy chú định khi nào đến thăm bác ấy vậy chú?
_Ngày mai được không, thứ 7 cháu có phải đi học không?
_Dạ, ngày mai buổi sáng cháu có giờ học, vậy sau giờ học cháu ghé được không chú.
_Ok, trường cô bé ở đâu, tôi sẽ ghé đón.
_Dạ không cần đâu, cháu tự đi được. Có phải viện dưỡng lão ở quận 8 không chú?
_Đúng rồi. Hẹn gặp cô bé ngày mai nhé.
_Dạ.
Khoảng 9h sáng ngày hôm sau, khi đang giờ giải lao, chuẩn bị cho tiết học cuối, Nguyện nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-gia-va-co-non/15672/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.