Từ giờ đến lúc nhập học còn hơn hai tháng nữa, cả một mùa hè An Mộc Hiên chỉ bám dính lấy anh.
"Bé con, cháu là keo 502 đấy à?" Lục Trình đứng rửa rau trong bếp, cười cười hỏi trêu cô.
Đã mấy ngày liền rồi, tần suất cô xuất hiện trước mặt anh gần như là 20/24 giờ.
An Mộc Hiên chống cằm lên bàn, mắt chớp chớp nhìn bóng lưng bận rộn của anh, lơ đãng trả lời:
"Phải là keo nến chứ... Khoan đã, ý chú là gì? Chú đang chê cháu phiền sao?" Hiên Hiên lờ mờ đoán được ẩn ý trong câu nói của hắn, đập bàn đứng dậy, lớn tiếng giận dỗi.
"Cháu tự nói đấy nhé". Lục Trình quay lại nhìn cô, cười đến là thèm đòn.
"Chú..." An Mộc Hiên nghẹn họng, rời khỏi bàn ăn, chạy đến bên cạnh anh: "Cháu nói cho chú biết, nếu chú đã nói cháu là keo, cháu nhất định sẽ bám chú cả đời... ưm..."
Lục Trình đặt xuống môi cô một nụ hôn phớt nhẹ, rồi lại tiếp tục công việc của mình, miệng cười cười.
"Nếu như vậy phiền cô An làm đúng theo lời nói của mình, tôi cũng nguyện cho cô bám cả đời!"
An Mộc Hiên lại đỏ mặt, lâm vào trạng thái lúng túng, không biết nói thêm gì.
"Cô An, cô hay đỏ mặt nhỉ?"
"Chú im đi!!!!"
"..."
Kính coong...
"Để cháu đi mở cửa!" An Mộc Hiên nhanh chóng tìm lý do chuồn ra ngoài.
Đứng bên ngoài là một người phụ nữ, có lẽ là lớn hơn cô vài tuổi, chắc tầm 25, 26.
"Chào chị, chị tìm ai ạ?" Trên mặt Hiên Hiên xuất hiện nụ cười thân thiện thể hiện phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-gia-nghien-co-non/69260/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.