Chủ nhật sắp tới chính là ngày 11 tháng 11 Lễ ‘độc thân’. (Lễ này đc nhóm sinh viên học sinh bên TQ lập vào ngày 11/11/1990)
0 giờ kém ba phút, nữ học sinh Tiểu Bạch đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào hệ thống thời gian dưới góc máy vi tính trước mặt, ngón trỏ đặt sẵn ở nút enter, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng thể hiện bản lãnh, bởi vì sắp tới thời khắc lòng người kích động tranh mua, thắng bại là ở một cú này!
Chợt ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa chuyển động, hẳn là cô bạn cùng phòng Tô Hoa đã về. Tiểu Bạch chết sống nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng miệng thì không buông tha: "Cậu đã đi đâu hả, trễ thế này mới mò về. Mình nói cậu nghe, mình đã chấm được một đôi giày cao ống giá gốc là 226, nhân dịp Lễ ‘độc thân’ nên được giảm 50% còn lại là 113. Đương nhiên không thể so sánh được với hàng trưng bày trong quầy, nhưng trông cũng giống y như thật."
Sau lưng không có động tĩnh gì Tiểu Bạch cũng chẳng quan tâm, bởi vì bây giờ đã đến 0 giờ lẻ 3 phút, ngón tay cô hơi giựt giựt như bị động kinh. Co giựt cỡ chừng ba phút, cô thấy trên trang đặt hàng hiện lên chữ thành công, sau đó nhảy bật ra khỏi ghế, xoay người lại kích động dang hai cánh tay xông tới chỗ cô bạn cùng phòng, điên cuồng hét lên: "Không uổng phí công chị gái ta ngồi canh suốt đêm, cuối cùng cũng thuộc về tay ta rồi. . . . . . Ái!" Đến khi cô thấy rõ người trước mặt thì không kiềm được mà thốt lên tiếng thét kinh hãi.
Tô Hoa đang cởi áo khoác tây trang mặc ở bên ngoài ra, để lộ một chiếc áo hở vai màu trắng. . . . . . Áo cưới? Tóc cô còn uốn xoắn lên, ở phía sau dùng trâm cài thủy tinh giữ lại, tóc mai còn rũ xuống hai lọn quăn xoắn, nhìn vào như một người phụ nữ thực thụ.
Tiểu Bạch bật phì cười ra tiếng: "Mình nói này Tô Hoa, cậu nha, bộ đi kết hôn à, nửa đêm nửa hôm mà ăn mặc kiểu này định hù chết người khác chắc."
Tô Hoa vừa cởi áo cưới xuống, vừa ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Đúng vậy, mình đã kết hôn."
Tiểu Bạch kéo qua cái ghế, tách ra hai chân ngồi ngược lại dựa vào thành ghế, cô cười nắc nẻ đến run rẩy hết cả người: "Được lắm, vậy cậu nói xem cậu gả cho ai nào? Là gả cho Romeo hay là Thẩm Tiếu Ngu đây." Tiểu Bạch tiện tay mở ra mục tin tức giải trí nằm ở trang đầu, tiêu đề nổi bật trên trang viết là: Hôm nay là lễ thành hôn tiệc "Buffett" Trung Hoa của Thẩm Tiếu Ngu.
Nữ sinh ký túc xá xưa nay rất phóng khoáng, nên thấy cũng đã thấy, hơn nữa chẳng có gì phải giấu giếm. Vào lúc này Tô Hoa đã cởi hết sạch quần áo ở trên người, sau đó ném áo cưới lên giường, tiếp theo quơ lấy một chiếc áo tay dài rộng thùng thình cùng một cái quần jean mặc vào. Thuận tay kéo luôn cây trâm cài trên tóc xuống. Làm xong những thứ đó, cô bước tới liếc mắt nhìn vào máy vi tính của Tiểu Bạch, bĩu môi nói: "Thế nào ngay cả một tấm hình cũng không có."
Tiểu Bạch ném cho cô ánh mắt kiểu như ‘đúng là người nhà quê không nhìn thấy hết việc đời’, sau đó nói: "Ông chủ bự cỡ này kết hôn đương nhiên là phải ém nhẹm với bên ngoài, có thể để lộ ra mấy chữ tin tức thế này đã là không tệ rồi, còn muốn có hình nữa ư. . . . . . Chi bằng cậu tự mình đến nơi đãi tiệc cưới còn đáng tin hơn."
Tô Hoa nhún vai nói: "Cũng đúng, tiệc cưới còn dựng lên một tấm bảng hiệu: Ký giả và chó không được đi vào."
Tiểu Bạch càng tỏ ra xem thường cô: "Cậu đó, nói như thể cậu đã nhìn thấy rồi vậy! Chớ có nói sang chuyện khác, tối nay cậu đã đi đâu hả? Có phải lại đi quấn lấy cái tên ‘Romeo’ mấy bữa trước hay không? Kể ra, trông anh ta cũng rất bảnh trai. . . . . ."
Tô Hoa thản nhiên đưa cái gương tới để ở trước mặt Tiểu Bạch: "Chị hai, miệng chị chảy nước kìa."
Tiểu Bạch quýnh quáng hỏi: "Đâu hả?" Đồng thời bụm miệng lại chùi lia chùi lịa.
Các cô là đàn chị đại học năm 3 khối A chuyên nghành phục trang biểu diễn, là mầm móng nghệ thuật trọng điểm trong trường đại học, nói theo kiểu như là bá chủ trong trường học cũng tương đối là sự thật. Ngày thường năm ba chị em kết thành một nhóm đi ra ngoài, chiều cao trung bình đều từ 1m75 trở lên, tuyệt đối có thể cúi mắt nhìn xuống một đống lớn các cô gái và những chàng trai, cảm giác về sự ưu việt đó thật không có gì sánh nổi.
Gần đây tất cả mọi người đang bận tập diễn kịch trên sân khấu, Tô Hoa quay thử vai Juliet, anh chàng diễn chung với cô ngũ quan vô cùng cân đối, mặc lên quần áo và trang sức truyền thống Châu Âu, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú đó khiến cho một người quen nhìn thấy trai đẹp như Tiểu Bạch cũng phải mất hồn si mê. Nhất là, có mấy lần cô đến xem nhóm Tô Hoa tập luyện, mỗi khi thấy ‘Romeo’ thâm tình chân thành nhìn Tô Hoa, trái tim cô như vỡ nát rơi đầy đất, cũng thường hay lấy chuyện này ra trêu chọc Tô Hoa.
Tô Hoa đang tháo gỡ xuống trang sức, cô chợt nhớ lại thời gian trước lúc nói chuyện tán dóc với Tiểu Bạch có nhắc tới một chuyện, vì thế liền mở bàn tay ra, kẻ cả nói: "Quà cậu nói tặng mình đâu?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]