Chương trước
Chương sau
Từ phòng 907 đi trở ra, đi ngang qua chỗ khoảng sân trống, Tô Hoa bỗng dừng chân xoay người lại, thấy vị cô khi nãy đang nghi ngờ nhìn mình soi mói thì cau mày nói: "Cô ơi, cô mau đến phòng 907 xem một chút đi ạ, hình như ở đó có người đang đánh nhau, đánh đến mức có thể chết người rồi đấy."

Một vị cô khá gầy hơn so với vị còn lại vội ném nắm hạt dưa trong lòng bàn tay xuống, cất bước chạy về hướng cửa thang máy.

Đúng như hiệu trưởng Từ của mình nhấn mạnh so sánh trong buỗi lễ tựu trường ở khoá trước: Sân trường là một nơi rất thuần khiết cần nên giữ hài hòa, tính chất đánh lộn đánh lạo gì đó quá mức tồi tệ xấu xa, cần phải góp ý nghiêm nghị phê bình, nếu như có tình tiết nghiêm trọng cần phải thông báo ngay với toàn trường. Tuyệt đối không thể để cho một viên cứt chuột phá hoại gây rối loạn!

Nhìn bóng lưng mạnh mẽ đầy sinh lực của vị cô nọ, Tô Hoa nhíu mày tự nhủ: Hai vị, tôi chỉ có thể giúp các ngươi tới đây thôi.

Trong phòng 907, Phương Tuấn lủi chạy trốn y hệt như một con chuột nhắc, tránh né ‘Vô Ảnh Cước’ cùng ‘Thiên Ma Lưu Tinh’ quyền của Tĩnh ca ca, đáng tiếc tài nghệ không bằng người khiến cho trên người nhiều chỗ bị "trọng thương". Hắn thở hổn hển cầu xin tha thứ: "Anh trai tốt, người anh em tôi đây biết sai rồi vẫn không được sao? Tối hôm qua tôi thấy dáng vẻ cậu buồn bực không vui, người anh em như tôi không nhịn được đã lấy điện thoại di động của cậu gửi đi mấy cái tin nhắn, gọi mấy cuộc điện thoại. . . . .Mà đó cũng có phải là chuyện gì lớn đâu chứ?" Giọng hắn khi nói đến phần sau thì càng lúc càng yếu đi.

Mắt thấy một quả đấm tức giận tựa như con chim nhỏ lao nhanh tới. . . . . Thời điểm hắn đang than thở "mạng mình xong rồi", thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng kinh hô khí thế ngất trời: "Tụi nhóc các cậu, bao nhiêu lớn rồi mà còn chơi trò đánh nhau hả. . . . . ."

Quả đấm của Tĩnh ca ca không kịp thu trở về, vì vậy Phương Tuấn không trụ nổi liền lui về phía sau ba bước lớn, không ngờ lại vừa vặn rơi vào trên một cơ thể gầy yếu mảnh khảnh, đồng thời vang dội lên một trận tiếng gào thét kinh thế hãi tục: "Ối trời ơi, cái eo của bà già này sắp đứt lìa rồi ——"

Tĩnh ca ca bình tĩnh bước lên trước hai bước, mở miệng nói: "Phương Tuấn, cậu thật . . . . . Thật là lỗ mãng à." Nói xong liền đỡ vị cô nọ đứng dậy, ân cần hỏi, "Cô à, cô không sao chứ?"

Trong lòng Phương Tuấn thầm kêu khổ, có miệng nhưng không thể nói nên lời!

**

Tiểu Bạch cùng Tô Hoa vội vàng đi tới khóa biểu diễn, đây là khóa của Diệt Tuyệt đại sư nổi tiếng trong hệ thống học viện.

Diệt Tuyệt: 30 tuổi, chưa chồng, là người quái dị, sức lực phô diễn trên võ đài rất mạnh, tác phong ngày thường lạnh lùng nhưng xinh đẹp cao quý, là một nhân vật chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể tới gần khinh nhờn.

Nhóm người Tô Hoa đã từng chứng kiến Diệt Tuyệt xử lý một bạn nam đến trễ —— Thẳng tay bắt bạn nam kia diễn vai làm cương thi, nhảy tưng tưng ở trên lớp học, không nhảy đến hình thể đạo cụ được chuẩn bị thì không thể ngừng, về phần như thế nào là "hình thể đạo cụ được chuẩn bị" thì đó chính là do một câu nói của Diệt Tuyệt. Khiến cho những người đứng xem đương nhiên là che miệng cười trộm xem màn trình diễn náo nhiệt rồi, nhưng hôm nay đến lượt mình đến muộn vậy thì chỉ có nước khóc lóc kêu cha gọi mẹ thôi.

Vì vậy, hai con người bình thường lười đến rút gân, tám trăm năm chỉ sớm có một lần này liền lắc mông thi nhau đi bộ về phía trước.

Đi được một nửa chặng đường, bỗng có bóng người ngăn cản đường đi của cả hai. Tô Hoa ngẩng đầu lên nhìn —— Ối trời, đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp! Trước mặt chính là một con công nhỏ kiêu ngạo, Juliet thời đại thứ hai.

Tiểu Bạch cười sặc sụa nói: "Có từng nghe chó ngoan không cản đường chưa?"

Mặt mũi Tiếu Giai nhăn nhó vặn vẹo, hàng lông mày cắt tỉa khéo léo cũng xoắn xuýt tụm lại một chỗ: "Cô câm miệng, tôi tìm cô ta."

Móng tay đỏ chói đang chĩa ở phía trước mũi cách chỗ Tô Hoa không tới một mét. Hai tròng mắt Tô Hoa nhìn chằm chằm vào móng tay nọ, nhìn đến thiếu chút sắp thành mắt gà đá. Sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt sang hướng khác, trong lòng tính toán thời gian một hồi rồi nói: "Cho cô mười phút, đã đủ chưa?"

Tiếu Giai cau mày: "Không . . . . ."

Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, Tô Hoa đã cường thế cắt ngang: "Năm phút, không cần cò kè mặc cả nữa."

Tiểu Bạch ở bên cạnh cười đến nỗi quặn bụng, vui sướng đứng nhìn Tô đại gia xỏ lá đấu với chim công nhỏ.

Tiếu Giai đâu chịu nổi bị trêu cợt như vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên, hai tròng mắt trợn lớn cũng sắp bằng quả bóng chơi bowling. Cô hậm hực hừ ra hai tiếng cười lạnh: "Bởi vì có người ở sau chống lưng, cho nên miệng mới thúi thế sao? Tôi cho cô biết, đừng quá mức vênh váo tự đắc."

Tô Hoa gảy gảy lỗ tai, nhếch miệng cười nói: "Cô thật đúng là con giun trong bụng tôi, đã nói ra hết những lời tôi muốn nói, vậy còn muốn tôi nói gì đây? Chúng ta nên tiết kiệm thời gian của đôi bên, để dành khi khác nói đi."



Bị một hơi nghẹn họng như vậy, Tiếu Giai sắp thở không ra hơi: "Còn giả bộ ngu sao? Juliet đổi vai chuyện này chẳng lẽ không liên quan tới cô? Nếu như cô thật sự muốn vai diễn này thì cứ thẳng thắn đến nói với tôi, chỉ là một vai diễn thối nát này, nói thật tôi thấy cũng chẳng có gì mới lạ, dù là tay không dâng tặng cho cô thì có sao nào? Nhưng cô cố tình muốn giở trò ở sau lưng để đoạt lại! Hôm nay tôi sẽ cho cô được vui sướng một lần, lần này tuyệt đối tôi sẽ không nhượng bộ đâu!"

Tô Hoa nghe được như rơi vào trong sương mù: "Đợi chút, lời này có ý gì, tôi nghe không hiểu?" Cô quay đầu nhìn lại Tiểu Bạch, "Cậu hiểu không? Còn không thì phiên dịch lại giúp mình xem."

Tiểu Bạch lắc đầu rồi lại gật đầu: "Không hiểu, nhưng căn cứ vào ý nghĩa câu chữ để hình dung, cô ta nói cậu đã làm chuyện có lỗi với cô ta, dường như cô ta cũng bị đổi vai rồi. . . . . . Rốt cuộc Juliet hiện tại là ai, thật là loạn cả lên rồi."

Tô Hoa dụi lỗ tai: "Xem ra lỗ tai của mình không có vấn đề, vậy thì vấn đề là ở bạn học Tiếu đây của tôi rồi." Cô nhìn xuống cổ tay, vốn là định nhìn xem thời gian nhưng trên cổ tay lại trống trơn, chỉ đành phải giũ tay áo xuống bình tĩnh nói: "Vốn còn muốn nghe cô lảm nhảm một chút cho đỡ buồn, nhưng đã hết năm phút rồi. Hẹn gặp lại!"

Nói xong, Tô Hoa vòng qua Tiếu Giai, kéo Tiểu Bạch đi lên khóa học. Nhưng nếu bạn cho rằng sự việc được giải quyết nhẹ nhàng như vậy thì lầm rồi ——

Lúc Tô Hoa bước đi được tới bước thứ ba thì trước mặt lại xuất hiện không ít bạn học, nam nam nữ nữ đều có, bọn họ phấn khởi đứng xem hai mỹ nữ giằng co, đối với ý tứ "yên tâm hài lòng" của Tô Hoa biểu hiện ra trước khi rời khỏi hiện trường thì lúc này cũng chính thức bắt đầu dẫn Tô Hoa quay trở lại với trận chiến 300 hiệp!

Người chân chính giằng co vẫn còn chưa biết phải làm như thế nào thì người xem náo nhiệt đã reo hò sôi nổi.

Tô Hoa giơ tay lên, làm một động tác im lặng, sau đó thân sĩ cúi người chào: "Chư vị đến xem thâm mến, mỗi lớp chúng ta đều có một vị Diệt Tuyệt, nếu như không muốn bị diệt quá thảm, hãy mau nhanh chóng quay trở về lớp học thôi. Nếu lần sau còn muốn xem màn trình diễn hí kịch nữa, bảo đảm sẽ còn đặc sắc hơn nhiều à!"

Nói xong cả đám người liền ngay lập tức giải tán, nhưng còn lại mười mấy nữ sinh vẫn đứng im không nhúc nhích, nhìn thế trận này hình như đều là cùng một phe với chim công nhỏ.

Bạn nữ ‘A’ lớn tiếng doạ người: Giai Giai chúng tôi đắc tội gì với cô, mà cô cần phải làm chuyện thiếu đạo đức như thế này chứ, cướp đi đồ hóa trang của bạn ấy không nói, bây giờ ngay cả vai diễn của bạn ấy cũng muốn giành lấy, loại người phụ nữ như cô không cảm thấy xấu hổ hay sao?" Phối hợp với giọng Bắc Kinh đặc sệt không khác gì như đang hát tuồng. Dựa theo sự phán đoán thô bỉ nhưng dễ hiểu của Tô Hoa thì cô gái này hẳn là đang học những vai diễn hề.

Đúng là một cô gái tốt, nói lời bịa đặt mà cũng có thể trừng to mắt như hai quả bóng!

Bạn nữ ‘B’ tiếp lời dậm thêm: "Hôm nay mình còn nhìn thấy cô ta bước xuống từ chiếc Cadillac màu đen ở ngã rẽ bên kia, quả nhiên là có người bao nuôi. . . . . . Chỉ cần thổi hơi gió bên gối một chút thôi, thì không phải là cái gì cũng có sao? Giai Giai, cậu đừng nên chấp nhặt với cái loại người phụ nữ này."

Phụt —— đó là xe của Lão Thẩm, câu này ngược lại hơi có phần đáng tin.

Tô Hoa đẩy Tiểu Bạch tránh ra, nhỏ giọng nói: "Cậu hãy đi trước xin phép Diệt Tuyệt nghỉ dùm mình, cứ nói ‘thông gia’ mình đã tới rồi, đau đến mức chết đi sống lại."

Tiểu Bạch liếc xéo cô bạn mình: "Có ‘dì cả’ nhà nào lại một tuần tới một lần? Tuần trước xin nghỉ giúp cậu cũng nói như vậy mà." Nói xong đứng lại bên cạnh Tô Hoa, bước chân không động đậy, rất có ý tứ như muốn đồng cam cộng khổ với bạn mình.

Tô Hoa chuyển qua một cái liếc mắt.

Tình hình này xem ra, đến trễ là không thể nào tránh khỏi rồi. Trong tư tưởng tà ác của Tô Hoa suy nghĩ: Cô bạn Tiếu Giai này có lẽ là đang cố ý, rắp tâm chọn thời gian lên lớp của Diệt Tuyệt đến kiếm chuyện. Vì vậy ấn tượng dành cho cô bạn này lại bị hạ xuống một bậc —— trực tiếp xuống đến B2 luôn. Vốn bị cô ta đoạt đi vai diễn đã chán đến phát ốm, oan gia này còn dám tới cửa khiêu chiến, thật là chưa từng thấy qua cực phẩm như thế này đấy!

Hai tay cô đút vào trong túi áo, nhíu mày nói: "Này, bạn học Tiếu, ba mẹ bạn có khỏe không?"

Mặt Tiếu Giai chuyển sang tái mét, tự mình đang cảm thấy rất không vui, đảm nhiệm vai Juliet còn chưa tới hai ngày, kết quả là bị thông báo đổi vai diễn, không cần suy nghĩ cũng biết ngay là vị ở trước mặt này làm, hơn nữa bạn bè còn nói nhìn thấy cô ta được người bao thì càng thêm xác nhận. Từ nhỏ đến lớn, bản thân chưa từng phải chịu uất ức như vậy, cho nên mới tới đây muốn thuyết pháp với cô ta, không ngờ lúc này cô ta lại nhắc về chuyện của ba mẹ mình, chẳng lẽ định uy hiếp?

Tiếu Giai đảo mắt đề phòng: "Ba mẹ tôi có khỏe hay không thì mắc mớ gì tới cô?"

Tô Hoa khẽ mỉm cười: "Đúng vậy á, vậy tôi có xấu hổ hay không, lên xe của ai thì có liên quan gì tới các ngươi nhỉ?" Cô cố tình bày ra nghi trận hơi ngập ngừng một chút, "Thật ra thì, các người đã đoán sai rồi, là tôi bao nuôi người đàn ông kia mới đúng."

Sáng sớm hôm nay, tiền bánh nướng của Lão Thẩm là do Tô Hoa trả —— Cho nên từ phương diện nào đó mà nói thì lời này cũng được thành lập đúng không.

Âm thanh hít không khí, châm chọc , khinh bỉ. . . . . . Ào ào nổi lên bốn phía.

Cơ thịt trên mặt Lão Thẩm đang đứng đằng xa thoáng giựt giựt mấy cái, nhưng chủ nhiệm Hệ ở bên cạnh anh hiển nhiên là không phát hiện ra, chủ nhiệm là một người đàn ông đã hơn 50 tuổi, giới thiệu với Lão Thẩm về quang cảnh trường học cùng với chi tiết lịch sử, đang thao thao bất tuyệt nước miếng văng tung tóe, bỗng nghe thấy trong sân trường vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Thật ra thì, các người đã đoán sai rồi, là tôi bao nuôi người đàn ông kia mới đúng."



Lỗ tai ngay lập tức dựng đứng, mấy cọng lông mày vốn đã thưa thớt nhảy nhót bay lên phối hợp với tầm mắt bốc ánh lửa của ông ta, sao lại có một người táo bạo đến vậy!

Ánh mắt chợt chuyển đến quanh quẩn trên người Tô Hoa và Tiếu Giai, cuối cùng không ngờ rơi vào trên người Tô Hoa, oán hận nói: "Cái người tên Tô Hoa này, học hành có thể coi là tạm được, nhưng lúc nào cũng đi gây chuyện thị phi, lần này tôi nhất định phải nghiêm túc giáo dục lại cô ta!"

Đương nhiên là đã tìm hiểu và so sánh thân thế gia đình của hai người, nếu đem hai điều có hại ra so sánh thì phải chọn bên nào nhẹ rồi, cho nên mặc kệ là lỗi của ai, Tô Hoa nhất định sẽ trở thành vật hi sinh dưới tay của vị chủ nhiệm.

Đáng tiếc vị chủ nhiệm ngàn tính vạn tính cũng không ngờ rằng, lúc này là mình đang nói chuyện với ai, nếu ông ta biết được chắc sẽ hộc máu văng tới 3000 mét. Đúng là tự tạo nghiệt, cớ sao lại đem ‘vợ’ người ta ra làm vật hy sinh chứ?

Lão Thẩm chỉ cười cười nói: "Phải, nên nghiêm túc ‘giáo dục’ lại, đúng rồi chủ nhiệm, vai diễn Juliet tôi đã nói với ông có một người thích hợp đấy. Là cô ấy. . . . . ." Ngón tay anh chỉ tới phía trước. . . . . .

Chủ nhiệm cho rằng nhất định là Tiếu Giai. Vì vậy cười đến híp mắt, gật đầu như bằm tỏi: "Đúng vậy à, tôi cũng cảm thấy Tiếu Giai dường như thích hợp hơn, vả lại hiện tại cô ấy cũng đang thủ vai của Juliet , thật là đúng lúc. . . ." Nói xong, ánh mắt ông dừng lại ở phương hướng ngón tay Lão Thẩm chỉ, bởi vì không xác định nên cố giương mắt nhìn lại lần nữa —— "Tô Hoa? Cậu Thẩm, cậu không có chọn nhầm chứ?"

Lão Thẩm hơi cười: "Không hề chọn nhầm."

Chủ nhiệm vẫn không thể nào tin nổi: "Chuyện gì đã xảy ra? Tôi còn tưởng rằng. . . . . ."

Lão Thẩm rất "Lễ độ" cắt ngang lời ông: "Bởi vì. . . . . ." Khóe miệng anh hơi nhếch lên, "Tôi chính là người đàn ông được cô ấy bao nuôi."

Trong khi chủ nhiệm Hệ còn đang ngổn ngang trăm mối, suy nghĩ nát óc cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì lúc này bất chợt có một giọng nam từ xa vọng đến: "Cả đám người bao vây bạn gái của tôi để làm gì hả?"

Lão Thẩm quét mắt tới, trên gương mặt tươi cười ẩn ẩn nổi lên sự tàn sát khốc liệt.

Chủ nhiệm Hệ vừa nhìn thấy cảnh này thiếu chút nữa muốn xuất huyết não —— Cậu chủ Lôi - Lôi Tiểu Long cũng tới tiếp tay làm chuyện xấu hay sao, rốt cuộc mình đang xem cảnh tượng náo nhiệt gì đây? Ai là bạn gái cậu ta, bạn gái cậu ta là ai, chẳng lẽ. . . . . . Ông đưa ánh mắt chuyển qua trên người Thẩm Tiếu Ngu, rõ ràng họ Thẩm đang cười, nhưng sao mình lại cảm thấy lạnh như vậy cà?

Chủ nhiệm Hệ nhấc chân đi tới, tính đến xem xử lý thế nào. Đáng tiếc còn chưa đi được hai bước đã bị người kéo lại.

Lão Thẩm vẫn mỉm cười nói: "Nhìn kỹ hẵn nói."

Lôi Tiểu Long xin phép nghỉ bệnh mấy ngay nay, hôm nay mới vừa trở về trường học liền nhìn đến một màn này, vốn không muốn nhúng tay vào nhưng trông thấy tên họ Thẩm đang đứng ngay tại bên cạnh, chứng kiến vợ mình bị người khác khi dễ cũng không ra tay giúp đỡ, còn hắn lại đứng ngồi không yên, vừa há miệng thì phun ra một câu như vậy. Thật ra thì khi nói ra lời này bản thân hắn cũng bị dọa cho phát hoảng. Không sai, đúng là hắn có cảm tình với Tô Hoa, nhưng hai người cũng chỉ mới tiếp xúc qua mấy lần khi diễn tập trên sân khấu mà thôi, tuy cũng từng có hôn môi một lần nhưng chỉ như "chuồn chuồn lướt nước", vẫn chưa thưởng thức ra được mùi vị như thế nào thì đã bị đạo diễn hô ngừng rồi.

Nhưng dù sao đi nữa thì hoa cũng đã có chủ, sao hắn có thể miễn cưỡng hái xuống đây . . . . . .Làm vậy hình như có chút không được hiền hậu?

Cả đám bạn học đều đưa mắt phóng lên người hắn, điều này khiến cho hắn đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể tiến lên đứng ở bên cạnh Tô Hoa, ngón tay hơi run run sợ sợ khoác lên vai cô, mắt nhìn tới mọi người: "Sao không ai nói tiếp nữa đi?"

Tiếu Giai mấp máy môi, nghẹn họng khó thở. Cả khuôn mặt chỉ có thể sa sầm xuống nhìn chằm chằm tên cậu ấm Lôi Tiểu Long.

Trong lòng mấy bạn nữ ‘ABCD’ bốc hỏa: Điều này sao có thể? Thật là quá bậy bạ đi!

Trong bầu không khí trầm mặc này hình như có loại tư vị của máu chó, tanh đến mức khiến mọi người hận không thể phun ra hết thức ăn trong dạ dày.

Rồi bỗng nhiên, bốp —— Một tiếng chan chát vang lên. Chỉ thấy Tô Hoa vỗ một phát lên tay Lôi Tiểu Long, đồng thời cười cười nói: "Người anh em, đừng làm ẩu, cậu đâu có thích phụ nữ chứ, tại sao lại trêu cợt với tôi đây?"

Chân chủ nhiệm Hệ mềm nhũn.

Lão Thẩm vuốt vuốt chiếc nút cài trên tay áo, nhếch môi cười nói: Tốt lắm cô gái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.