Đợi chút! Là con rể tương lai, trước mặt ba vợ anh đã làm cái gì vậy hả?!
Yết hầu Hứa Diệc Châu nhúc nhích, hình như anh ở trước mặt ba vợ tương lai ân ái, cầm tay, xoa đầu, vuốt tóc con gái của ông ấy... Còn nói, nhất định sẽ làm cho ba cô thích anh!
Trời đất ơi!
Khó trách thầy Hoàng Chí Trung liên tục che miệng cười trộm!
Trước kia thầy Điền, ách, cũng chính là ba Nhiễm đã nói như thế nào nhỉ? Hứa Diệc Châu hồi tưởng ――
"Cái này nói đúng, tôi vẫn không ưa nổi tên tiểu tử thúi kia, tôi nuôi con gái nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà bị cậu ta bắt cóc đi mất?"
Ba của Nhiễm Tích đã nói như thế!
Vì thế trong lúc vô tình anh đã đắc tội với ba vợ tương lai?!
Tiêu đời anh rồi!
Ban đêm, trong rừng cách đó không xa có tiếng ve sầu đang kêu râm rang, ầm ĩ đến mức Hứa Diệc Châu cảm thấy đầu mình hơi đau.
"Anh không sao chứ." Nhiễm Tích kéo cánh tay Hứa Diệc Châu, "Thật ra em muốn nói cho anh biết lắm, nhưng mà ba không cho em nói."
"Không sao đâu, " Hứa Diệc Châu sờ sờ đầu Nhiễm Tích, "Cùng lắm mấy ngày sau anh cố gắng đi nịnh nọt ba vợ là được."
"Đáng ghét!" Nhiễm Tích sẵng giọng, "Ai là ba vợ của anh chứ!"
"Đúng vậy, nịnh nọt ba vợ của anh."
"Thôi nói sau đi!"
"Tiểu bảo bối, em nhất định phải giúp anh đó!"
******
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hứa Diệc Châu đã dậy sớm nấu cháo làm điểm tâm cho mọi người, những người khác nghe được mùi thơm ngào ngạt của cháo liền tỉnh dậy.
Điền Hạo Nhiên là người dậy đầu tiên, ông còn chưa tỉnh táo, vừa mang dép đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Hứa Diệc Châu đang bận rộn trong bếp.
"Anh, ách, ba, ách, chú buổi sáng tốt lành." Hứa Diệc Châu suy nghĩ hồi lâu, quyết định vẫn là kêu chú đi.
"Ừ." Điền Hạo Nhiên đáp một tiếng, hai tay chắp sau lưng, cố làm ra vẻ thâm trầm đi đến, mở nắp nồi lên nhìn nhìn, "Là cậu nấu?"
"Dạ đúng." Hứa Diệc Châu hơi co quắp tay chân, vì biết rõ người trước mặt là ba vợ tương lai nên anh rất căng thẳng.
"Xem ra là nấu đã lâu, cậu dậy sớm vậy." Điền Hạo Nhiên đóng nắp nồi lại.
"Vâng, con dậy sớm nên tranh thủ nấu bữa sáng, không ầm ỉ chú ngủ chứ ạ."
"Không có, cậu tiếp tục đi, tôi đi đánh răng rửa mặt." Điền Hạo Nhiên lắc lắc, vẻ mặt nhàn nhạt, Hứa Diệc Châu cảm thấy chắc là ông cảm thấy hài lòng rồi.
Tiếp theo, Hoàng Chí Trung, Trần Sĩ Đông, Nhiễm Tích cũng lần lượt rời giường, đi ra khỏi phòng cảm thán một câu, "Thơm quá!"
Hoàng Chí Trung: "Ồ, ai nấu cháo vậy?"
Điền Hạo Nhiên nhổ nước súc miệng ra, chỉ chỉ Hứa Diệc Châu, "Cậu ta nấu."
Khóe môi khẽ cong lên, xem ra tâm tình rất tốt.
Hứa Diệc Châu nhạy cảm quan sát được điểm này, cảm thấy hôm nay việc mình dậy sớm là rất đúng đắn, chắc là đã thêm được điểm cộng trong lòng ba vợ tương lai rồi.
"Là anh Hứa nấu hả! Wow, anh Hứa giỏi quá!" Trần Sĩ Đông dựng thẳng ngón tay cái lên, thở dài nói.
"Anh nấu hả!" Nhiễm Tích đi đến bên cạnh Hứa Diệc Châu, lặng lẽ hỏi.
Hứa Diệc Châu gật đầu.
"Tốt lắm!"
******
Ăn xong điểm tâm, cho gà vịt ăn, năm người cầm lấy cần câu hôm qua đã chế tạo đơn giản cùng mồi câu, ôm giỏ trúc, ngồi trên chiếc xe điện ba bánh ra hồ nước câu tôm hùm.
Biểu hiện của Hứa Diệc Châu có thể nói là rất tốt, cầm cây quạt quạt giúp Nhiễm Tích, nhưng lại không có cử chỉ gì quá thân mật, còn những việc nặng gì anh đều xung phong làm, như là xách rổ tôm hùm chẳng hạn. Điền Hạo Nhiên cảm thấy rất hài lòng.
Một lúc sau, Điền Hạo Nhiên nhận ra con gái của ông chắc chắn đã nói thân phận của mình cho tên tiểu tử Hứa Diệc Châu này rồi!
Nếu không tại sao cậu ta liên lục vây quanh ông hỏi, "Thầy Điền bả vai chú có mỏi không? Để con giúp chú xoa bóp một chút."
"Thầy Điền để con rửa, chú đi nghỉ đi ạ."
"Thầy Điền, chú muốn uống nước không?"
"Thầy Điền..."
Mặc dù không vui vì cậu ta giành mất con gái cưng của ông, nhưng cũng không thể không thừa nhận là cái người Hứa Diệc Châu này bất kể vẻ ngoài hay nhân phẩm đều không thể bắt bẻ được, nhưng Điền Hạo Nhiên vẫn không nhịn được làm khó anh.
Buổi chiều, mọi người ngồi trong mái đình nghỉ mát, Trần Sĩ Đông cầm lấy cây đàn guitar mình mang đến đàn hát cho mọi người nghe.
Trần Sĩ Đông là ca sĩ chính trong một nhóm nhạc đang nổi, khả năng ca hát thật sự rất tốt.
Hát xong một bài, Điền Hạo Nhiên đột nhiên nói: "Con gái của tôi rất thích nghe nhạc, cho nên tôi nghĩ con rể của tôi nhất định phải biết ca hát, hơn nữa phải hát hay mới được."
Nói xong còn nhìn nhìn Hứa Diệc Châu.
Ba là muốn Hứa Diệc Châu hát một bài? Nhiễm Tích nghi ngờ, nói thật, Hứa Diệc Châu không hay hát lắm, trừ lúc Xuân Vãn có hát qua thì sau đó Nhiễm Tích không còn nghe anh hát nữa.
Huống chi Trần Sĩ Đông mới hát xong, nếu như ngay sau đó bảo Hứa Diệc Châu cũng tới hát một bài, không phải sẽ có so sánh sao? Nếu như vậy thì rất lúng túng đó?
Hiển nhiên Hoàng Chí Trung hiểu rõ ý tứ của Điền Hạo Nhiên, ông hỏi Hứa Diệc Châu: "Diệc Châu có muốn hát một bài không? Để cho thầy Điền của cậu nghe thử xem cậu có phù hợp với tiêu chuẩn làm con rể của ông ấy không."
Nhiễm Tích nhìn về phía Hứa Diệc Châu, lo lắng anh có thấy khó xử không.
Không ngờ Hứa Diệc Châu rất hào phóng nhận cây đàn guitar từ trong tay Trần Sĩ Đông, giọng nói thản nhiên: "Vậy em thử một chút."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]