Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Bên phía đám người tấn công có khoảng năm người, bên phía Mạc Tử Thâm chỉ có hai người. Hai bên giằng co, bắn nhau loạn lên, một tên đã chạy được vào trong nhà. Phù Dung có thể nhìn thấy hết tất cả, nhưng chẳng làm được gì hết. Tay chân của cô không nghe lệnh của cô, nó trở nên cứng ngắt, không hoạt động. “Oa… Oa… Oa…” Niệm Thâm bị dọa sợ, càng khóc lớn hơn nữa, gương mặt con bé nhăn hẳn lại. Mạc Tử Thâm nhìn qua, lập tức tái mặt khi thấy Phù Dung đờ đẫn còn Niệm Thâm vẫn đang nằm chơ vơ một bên. “Khốn kiếp.” Mạc Tử Thâm vội vàng dừng việc bắn trả. Anh chạy vội lại ôm lấy con bé vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Niệm ngoan nào. Ngoan nào. Một chút nữa thôi bố sẽ đuổi hết đám người xấu này ra ngoài. Lúc đó con lại được ngủ yên nhé.” “Bằng.” “Hự.” Một tiếng súng vang lên, vai trái của Mạc Tử Thâm trúng đạn. Anh quay lưng một phát bắn chết người đó rồi ôm lấy Niệm Thâm mà núp sau chiếc ghế bành. Trên vai đau nhức, máu chảy nhiều khiến Mạc Tử Thâm nhanh chóng mất sức. Đám người đuổi theo Mạc Tử Thâm có hai người đã bị giữ lại bên ngoài, một người chết, một người vừa mới bị Mạc Tử Thâm giết. Còn lại một tên vừa mới tiến vào trong nhà, đang chậm chạp giơ súng tìm kiếm chỗ mà Mạc Tử Thâm ẩn núp. Một khi hắn ta tìm thấy Mạc Tử Thâm thì chắc chắn sẽ nổ một loạt súng để lấy mạng anh. Mạc Tử Thâm là mục tiêu của cuộc truy sát ngày hôm nay. Những người này hoàn toàn bỏ lơ qua Phù Dung. Cô gái đó chỉ ngồi bất động ở trên sàn, ánh mắt vô hồn. Phù Dung lúc này như một vật trang trí trong nhà, hoàn toàn không có chút nguy hiểm. Chắc bọn nó nghĩ cô là tượng sáp? Là búp bê đúng không? “Oa… Oa…” Niệm Thâm dường như cảm nhận được nguy hiểm, tiếng khóc càng thêm xé lòng. Mạc Tử Thâm vội vàng đưa tay bịt chặt miệng con bé. Trong lòng thầm than không ổn, anh cuộn tròn người lại, ôm lấy Niệm Thâm vào lòng mà che chắn. Anh đưa lưng ra phía sau đỡ hết mọi bất trắc nếu có xảy ra. Dù có như thế nào Mạc Tử Thâm cũng nhất định phải bảo vệ đứa bé này an toàn. “Bằng.” Một tiếng súng đòi mạng vang lên, Mạc Tử Thâm nhắm mắt lại, cắn chặt răng. Tiếng động vang lên, rồi im bặt. Thế nhưng lại không có sự đau đớn như anh dự liệu. “Bịch”, Có vật gì đó rất nặng vừa rơi xuống sàn. Phù Dung? Mạc Tử Thâm mở mắt ra, bỗng nhớ đến trong nhà vẫn còn một người nữa. Phù Dung vẫn còn ngồi ở trong phòng khách. Mạc Tử Thâm hoảng loạn đứng phắc dậy, lo lắng mà tìm kiếm hình bóng người con gái ấy. Nhưng khi Mạc Tử Thâm nhìn thấy rõ được những gì đang xảy ra thì lập tức chết sững. Phù Dung không sao, cô vẫn bình an. Trên bàn tay của Phù Dung đang cầm một khẩu súng, nơi đó còn vương vít khói thuốc súng. Cách đó không xa là cái xác chết của một gã đàn ông khi nãy. Mạc Tử Thâm cố lấy lại bình tĩnh, vung tay sai người dọn dẹp như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dù Phù Dung có biến đổi như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ bao che cho cô. Ít nhất là giờ phút này Phù Dung đã có hơi thở của sự sống, chứ không còn là bức tượng vô hồn mà anh thấy mọi ngày nữa. “Phù Dung, em thích bắn súng sao?” Mạc Tử Thâm bước đến trước mặt của Phù Dung, cẩn trọng nhìn cô mà hỏi lại. Phù Dung không còn mục tiêu để ra tay, đang ngơ ngẩn không biết phải làm gì. Cô nghe câu nói của Mạc Tử Thâm, cúi đầu nhìn xuống khẩu súng trong tay mình. Sau đó lại mỉm cười, thốt ra câu nói đầu tiên từ lúc tỉnh dậy đến giờ: “Thích.” Kể từ đêm đó Phù Dung đã kiếm ra được thú vui mới cho mình, cô bắt đầu làm bạn với súng đạn. Mạc Tử Thâm rất chiều Phù Dung, đều tạo điều kiện để cho cô theo các khóa huấn luyện đào tạo riêng về bắn súng. Phù Dung lại khiến cho Mạc Tử Thâm càng bất ngờ hơn, thành tích của cô cực kỳ xuất sắc. Người dạy bắn súng từng nói với Mạc Tử Thâm, Phù Dung có tố chất thiên bẩm để trở thành một tay súng cừ khôi. Anh lại càng thêm dốc sức cho Phù Dung tiếp xúc với cái thứ nguy hiểm này. Chỉ cần cô thích là được. Một thời gian sau, Phù Dung mới biết được lý do của cái đêm mưa gió mà Mạc Tử Thâm bị truy sát. Gia đình của Mạc Tử Thâm bên Ý có một thế lực ngầm khổng lồ. Mạc Tử Thâm thân là con trai của ông trùm đương nhiên sẽ thu hút nhiều người dòm ngó. Kẻ muốn mạng Mạc Tử Thâm không ít. Cuộc sống hai năm qua ở Ý của Phù Dung cũng thường xuyên bị liên lụy. Nhưng đa phần là do Phù Dung thích xông ra ngoài chém giết làm vui mà thôi. Mạc Tử Thâm bao bọc mẹ con cô rất cẩn thận. Mạc Tử Thâm từng khuyên Phù Dung đừng xuất hiện trước bọn nó nữa. Nhưng mà cô không nghe nên anh chỉ đành kề sát bảo vệ cô, cùng chiến đấu với cô. Đôi khi còn nhận nhiệm vụ từ tổ chức về cho Phù Dung làm. Vẫn là câu nói cũ: chỉ cần cô thích là được. Phù Dung muốn dùng tiếng súng và đau nhức để làm tê liệt thần kinh, tạm quên đi những đau khổ đã trải qua. Thời gian cứ thế trôi đi, tâm trạng của Phù Dung cũng dần trở lên tốt hơn. Cô đã không còn ngồi trơ ra như tượng sáp nữa. Phù Dung bắt đầu trở lại trạng thái của một con người bình thường. Tuy rằng tâm tình Phù Dung trở nên khó đoán, nhưng Mạc Tử Thâm cảm thấy như vậy đã là rất tốt rồi cũng không dám cầu mong gì hơn. Mạc Tử Thâm cũng rất thích quyền lực và vũ khí. Phù Dung vẫn không hiểu sao Mạc Tử Thâm lại từ bỏ vị trí trong tổ chức mà chạy về nước làm tổng giám đốc của DSM. DSM ban đầu được lập ra chỉ để làm bình phong rửa tiền và là nơi cung ứng vũ khí cho thế lực của Mạc Gia ở Ý. Từ lúc Mạc Tử Thâm về mới bắt đầu chuyển sang kinh doanh công nghệ đúng nghĩa. Mạc Tử Thâm làm rất tốt ở cả hai lĩnh vực. Nhưng lại nhất quyết không muốn vào tổ chức nối nghiệp bố mình. Bốn năm trước, anh vì muốn Phù Dung có thể điều trị tốt nhất mới trở lại Ý một lần nữa. Năm nay, anh cũng lại vì cô mà rời khỏi Ý, quay trở về nước.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau