Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
“Không sợ.” Phù Dung lắc lắc đầu, trong mắt tràn ngập ý cười. Cô còn cầu cho Từ Ngưng Viên mau chóng đưa cô đến nhà anh ta nữa là. “Được”, Ánh mắt của Từ Ngưng Viên đã tối đen như mực, anh siết chặt lấy eo của Phù Dung, hơi thở nặng nhọc: “Cô đừng có mà hối hận.” Từ Ngưng Viên nói xong thì bế bổng Phù Dung dậy, định đi ra khỏi phòng ăn riêng biệt này. Thế nhưng lúc này cửa phòng lại bỗng dưng bật mở ra, tiếng bước chân ngày một rõ hơn. “Ma mi, ma mi. Mẹ ở đâu ạ?” Giọng nói non nớt của Niệm Thâm vang lên. Cả người của Phù Dung giật bắn, lập tức đẩy mạnh Từ Ngưng Viên ra mà đứng dậy. Cô quay người lại thì thấy Niệm Thâm đang được Mạc Tử Thâm bế đi vào trong phòng, đang đi về hướng này. “Mạc Tử Thâm, anh điên rồi hả?” Phù Dung tức giận mà hét lớn, cả người cực kỳ sợ hãi. Cô vừa sợ Niệm Thâm thấy được những hình ảnh xấu xí của mình khi nãy. Phù Dung lại càng sợ hãi hơn việc Từ Ngưng Viên và Niệm Thâm gặp mặt nhau. Cô vẫn chưa hề chuẩn bị tâm lý cho việc này. “Phù Dung à, con bé nó cứ khóc đòi mẹ hoài. Anh biết phải làm sao chứ?” Mạc Tử Thâm nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội. Nhưng cái gương mặt đắc ý của Mạc Tử Thâm hiện tại làm cho Phù Dung nghiến răng kèn kẹt. Hèn chi lúc nãy Mạc Tử Thâm lại có thể cho Phù Dung ra khỏi nhà một cách dễ dàng như vậy, ra là đã có âm mưu từ trước. Phù Dung đi nhanh đến trước mặt Mạc Tử Thâm, kéo tay anh ta nói nhỏ: “Mạc Tử Thâm, anh đem con bé đến đây làm gì hả? Từ Ngưng Viên còn ở đây đó.” “Hừ, anh ta có ở đây thì đã sao? Tiểu Niệm vẫn là con của anh thôi.” Mạc Tử Thâm tỏ vẻ lưu manh mà nói. Sau đó kéo người Phù Dung lại, choàng tay qua vai của cô rồi hất mặt về phía Từ Ngưng Viên. “Từ tổng à, anh mượn mẹ của con tôi hơi lâu rồi đó. Giờ tôi phải đưa cô ấy về nhà rồi.” Từ Ngưng Viên từ lúc bị Phù Dung đẩy ra đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Anh nhìn hình ảnh ba người trước mắt càng thêm nhức mắt. Cô bé trên tay của Mạc Tử Thâm rất xinh xắn, rất… giống Phù Dung. Khi nhận ra được điều này, ngực lại khẽ nhói lên một cái. Đứa bé này là con của cô với Mạc Tử Thâm ư? “Ha, Phù Dung. Cô đúng là không làm tôi thất vọng.” Từ Ngưng Viên hừ lạnh, cố che giấu đi sự khó chịu trong lòng. Anh thể hiện ra bên ngoài là tức giận cùng vẻ mặt khinh thường vốn có. “Thứ đàn bà có con gái lớn như vậy rồi vẫn đi khắp nơi ve vãn đàn ông? Thật đúng là khiến tôi sáng mắt ra.” “Anh…” Phù Dung nghe câu nói của Từ Ngưng Viên thì lập tức tái mặt. Từ Ngưng Viên của hiện tại chỉ toàn là giận dữ. Phù Dung cảm thấy hụt hẫng, cô cứ nghĩ khi Từ Ngưng Viên gặp Niệm Thâm thì có thể nhận ra một chút gì đó. Nhưng không, anh vẫn chỉ khăng khăng mà chỉ trích cô, hạ bệ cô mà thôi. Đến đứa con của mình Từ Ngưng Viên cũng ngu ngốc mà không nhận ra được. “Từ tổng, anh nói sai rồi”, Mạc Tử Thâm nghiêm mặt, càng thêm siết chặt Phù Dung vào lòng: “Người ve vãn mẹ của con tôi là anh. Lần này mong anh nhìn rõ một chút, đừng có mà cố tình tiếp cận cô ấy nữa.” Mạc Tử Thâm càng khẳng định vị trí của anh với Phù Dung thì Từ Ngưng Viên càng thêm khó chịu. Mặt của Từ Ngưng Viên đã đen đến mức không còn có thể đen hơn được nữa. Bàn tay siết chặt lại bên hông. Sách này do Perfect Planet độc quyền phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu pháp luật. “Coi như anh giỏi.” Từ Ngưng Viên tức đến không còn nói được gì. Anh cảm thấy hôm nay mình cực kỳ mất mặt. Một cái bẫy hoàn hảo chờ anh nhảy vào? Đầu tiên là bị Phù Dung dụ dỗ cho say mê, sau đó là Mạc Tử Thâm xông vào khiến anh bẽ mặt. Từ Ngưng Viên sa sầm mặt đinh bỏ đi, thế nhưng lúc đi ngang qua chỗ Mạc Tử Thâm lại bị một bàn tay nhỏ xíu níu lại. “Chú ơi. Chú để quên áo rồi kia.” Niệm Thâm níu lấy áo của Từ Ngưng Viên, chỉ về chiếc áo vest của anh còn vắt ở sau lưng ghế. Từ Ngưng Viên nhìn vào gương mặt tươi cười của Niệm Thâm, tim lại trật đi một nhịp. Từ Ngưng Viên cố lấy lại bình tĩnh hất bàn tay của Niệm Thâm ra, sau đó nhìn về phía Phù Dung mà cay nghiệt: “Đúng là con của cô. Cái nhân phẩm này của nó… thật giống y như mẹ của nó vậy.” Bộ dáng của Niệm Thâm khiến anh nhớ về những trò trêu chọc của Phù Dung. Đầu của Từ Ngưng Viên bây giờ đang rất nóng, anh gần như muốn phát điên. Những từ ngữ khiến người khác đau lòng cứ thế mà thốt ra. “Bốp.” Phù Dung bước nhanh đến, tát thật mạnh vào mặt của Từ Ngưng Viên. Sau khi đánh xong bàn tay của Phù Dung vẫn còn run rẩy. “Từ Ngưng Viên, anh nói tôi như thế nào cũng được. Nhưng không được quyền nói đến con bé.” Phù Dung hét lớn lên, hốc mắt nóng dần lên. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi để con bé biết được người vừa mắng nó là ba nó thì sẽ có cảm giác thế nào. Từ Ngưng Viên là một thằng khốn nạn. “Ha ha. Sao thế?”, Từ Ngưng Viên khẽ mím môi, cười khằng khặc, “Cô làm chuyện xấu xa thì được còn không cho người khác nói ư?” “Rầm.” Từ Ngưng Viên lại ăn thêm một cú đạp của Mạc Tử Thâm, cứ thế mà nằm gục hẳn trên sàn. Mạc Tử Thâm ôm chặt đầu của Niệm Thâm, ấn cô bé vào trong cổ mình. Mạc Tử Thâm che kín cả hai tai của cô bé, gằn giọng mà nói: “Tốt nhất là mày im miệng đi. Nếu không muốn tao phải giết mày.” Từ Ngưng Viên dùng tay quẹt đi vết máu nên khóe miệng, chống tay mà ngồi dậy. Anh cười khẩy nhìn đôi nam nữ trước mặt, một gia đình hạnh phúc ư? Còn anh thì sao? “Mày tưởng mày có thể giết được tao à?”, Từ Ngưng Viên nhếch môi, ánh mắt lạnh hẳn đi. “Muốn thử à?” Mạc Tử Thâm nhướng mày, cả người tràn ngập nguy hiểm. Phù Dung liền cảm thấy không ổn. Cô thật sự không muốn hai người đánh nhau, hơn nữa còn có Niệm Thâm ở đây. “Mạc Tử Thâm, mặc kệ anh ta. Mình về thôi.” Phù Dung tiến lên kéo lấy tay của Mạc Tử Thâm đi về phía cửa phòng. Mạc Tử Thâm có ý vùng ra đã bị Phù Dung nắm chặt lại, gằn giọng nói nhỏ: “Đưa Niệm Thâm trở về nhà. Ngay bây giờ.” Gương mặt của Phù Dung hoàn toàn nghiêm túc và lạnh lẽo. Mạc Tử Thâm nhìn ra sự tức giận trong mắt của cô. Anh biết Phù Dung đang trách anh vì đã đưa Niệm Thâm tới đây. “Cái mạng chó của mày cứ giữ lại đó mà chờ tao.” Mạc Tử Thâm không cam lòng quăng lại một câu, sau đó hầm hầm ôm lấy Niệm Thâm rời đi. Phù Dung cũng lập tức theo sát anh. “Hừ.” Cả căn phòng ồn ào giờ chỉ còn lại một mình Từ Ngưng Viên. Anh chán nản ngồi bệt xuống sàn mà nhắm mắt lại. Những gì liên quan tới Phù Dung đều khiến anh cư xử như một thằng điên, rồi mọi chuyện lại hỏng bét. Từ trước đến giờ anh và Mạc Tử Thâm chẳng ưa gì nhau, nhưng đây là lần trở mặt thật sự giữa hai người. Bởi vì một cô gái mang tên Phù Dung đó. Từ Ngưng Viên nhớ lại hình ảnh Phù Dung đứng bên cạnh Mạc Tử Thâm, lại có thêm cô con gái nhỏ. Trong lòng cực kỳ chua xót, khó chịu, phẫn nộ và cả đau đớn. Anh ôm chặt lấy ngực mình, nơi nào đó vẫn chưa thể nào trở lại với nhịp đập bình thường. ‘Rốt cuộc thì mày đang làm gì vậy hả Từ Ngưng Viên?’
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau