Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Phù Dung vừa nghe thấy tiếng nói đó thì bàn tay đang cầm đũa lập tức run lên, trong lòng hoảng hốt. Bà Nghiêm Từ Vân, mẹ của Từ Ngưng Viên đến đây sao? Shit. Sao lại trùng hợp đến như vậy chứ? Từ Ngưng Viên nghe thấy tiếng mẹ của mình thì cũng lập tức đen mặt. Anh vội vàng đứng dậy ra cửa vừa đón bà, cũng vừa chặn bà Nghiêm lại. “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” “Mẹ không được đến đây sao?” Bà Nghiêm nhíu mày nhìn Từ Ngưng Viên, sau đó lại cố tình nhìn ra phía sau lưng của anh, xăm soi trong nhà bếp. “Ô, con đang có khách à?”, Bà Nghiêm cố tình hỏi. Tối hôm qua bà nhận được tin báo từ bà Năm, Từ Ngưng Viên lại mang một người phụ nữ khác về nhà. Người đó lại không phải là Nhạc Thanh Dao. Tin tức này khiến bà Nghiêm thật sự rất vui mừng. Bà luôn luôn mong chờ có một ngày con trai bà sẽ không còn bị con hồ ly tinh Nhạc Thanh Dao mê hoặc nữa. Bà từng hứa dù cho người con gái mà Từ Ngưng Viên thích tiếp theo là ai, dù có xấu đến cỡ nào bà cũng đều sẽ chấp nhận. Dường như ông trời đã nghe thấy được tiếng cầu mong của bà, người con gái đó cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. “Mẹ, mẹ vào trong phòng nghỉ ngơi chút đi.” Từ Ngưng Viên vẫn đứng chắn trước người bà Nghiêm, không cho bà tiến vào bên trong. “Con cứ làm gì mà đứng chắn trước mặt mẹ hoài vậy hả? Tránh ra coi.” Bà Nghiêm bị Từ Ngưng Viên che mắt không thấy được người bên trong thì tức giận mà đẩy anh qua một bên, sau đó chạy thẳng vào trong nhà bếp. “Cô là?” Bà Nghiêm nhìn một lượt từ trên xuống dưới người của Phù Dung, ánh mắt tò mò. Cô gái này đúng thật là quá xinh đẹp rồi, hơn nữa còn đem cho bà cảm giác thân thuộc. Tốt, tốt lắm. Phù Dung bị bà Nghiêm hỏi tới, nhất thời không biết phải trả lời bà thế nào. Cô trở nên luống cuống, chỉ biết ôm chặt Niệm Thâm vào lòng mà không đáp lời. “Mẹ à, mẹ chạy vào trong bếp để làm gì chứ?” Từ Ngưng Viên đã đuổi kịp bà Nghiêm, vội vàng kéo tay bà rời đi. Anh không muốn khiến cho Phù Dung bị dọa sợ mà chạy mất. “Khoan, khoan đã.” Bà Nghiêm bỗng dưng hét lớn lên, mắt mở lớn mà nhìn chằm chằm vào đứa bé ở trong ngực Phù Dung. Sau đó bà quay sang nhìn Từ Ngưng Viên, ngơ ngác hỏi: “Từ Ngưng Viên, con có con gái lớn như vậy khi nào mà mẹ lại không biết vậy?” Đứa nhỏ này thật sự quá giống với Huy Vũ lúc nhỏ. Cái gen nhà này không thể tự dưng lại xuất hiện trên người hoàn toàn xa lạ được. Từ Huy Vũ đã mất rồi, người còn có thể duy trì mã gen này chỉ có thể là Từ Ngưng Viên mà thôi. Vì vậy mà bà Nghiêm ngay từ lúc nhìn thấy Niệm Thâm đã không nhịn được mà hỏi ra vấn đề này. Câu hỏi này của bà Nghiêm khiến cho cả Từ Ngưng Viên và Phù Dung đều giật mình. Từ Ngưng Viên không ngờ mẹ của anh lại có trí tưởng tượng phong phú như thế. Còn Phù Dung thì lập tức hoảng hốt mà chối bỏ: “Không phải. Đây không phải là con của anh ta.” Phù Dung càng đem Niệm Thâm giấu kín đi, không cho bà Nghiêm quan sát thêm nữa. Trong lòng Phù Dung cảm thấy rất sợ hãi. Cô sợ rằng nhà họ Từ sẽ cướp mất đi con gái của cô. Chuyện này không thể nào được. “Mẹ, đứa bé đó của con của cô ấy, không phải con của con”, Từ Ngưng Viên nhăn mặt, giúp Phù Dung giải thích thêm với bà Nghiêm. Mọi chuyện lúc này thật là hỏng bét. Từ Ngưng Viên cứ ngỡ rằng anh sẽ có thời gian ở riêng với hai mẹ con Phù Dung để bồi dưỡng tình cảm. Không ngờ mẹ của anh từ đâu lại xuất hiện khiến cục diện trở nên rối rắm thế này. “Ơ, vậy cô gái này kết hôn rồi à?”, Bà Nghiêm hụt hẫng hỏi lại. “Chưa”, Từ Ngưng Viên ngay lập tức trả lời, như sợ chậm một giây thì Phù Dung sẽ lên tiếng trước: “Cô ấy chưa kết hôn. Cô ấy có con rồi, nhưng con đang muốn theo đuổi cô ấy. Mẹ, mẹ sẽ không phản đối chứ?” “Này, Từ Ngưng Viên.” Phù Dung hoảng sợ mà la lên. Cô không tin nổi là Từ Ngưng Viên lại có thể thẳng thừng nói với bà Nghiêm như vậy. Anh ta điên rồi sao? Ấn tượng của cô trong mắt bà Nghiêm như thế nào đây mà anh còn dám nói ra câu đó? Một người phụ nữ đã có con mà chưa kết hôn. Bà Nghiêm sẽ chấp nhận cho người con trai đáng tự hào qua lại với một người như vậy sao? Thật là ngu ngốc mà. Phù Dung thầm mắng ở trong lòng, rồi nhắm mắt chờ đợi sự chửi rủa từ bà Nghiêm. Cô có thể tượng tượng ra khung cảnh bà Nghiêm mắng cô là một người không ra gì, quyến rũ con trai của bà, mặt dày muốn đu bám nhà giàu. “Thật sao? Vậy thì tốt quá. Hai đứa định chừng nào kết hôn.” Hả? Giọng nói vừa nãy là của bà Nghiêm đúng không nhỉ? Cô không nghe lầm chứ? Phù Dung hoang mang mà hé mắt ra nhìn về phía trước. Bà Nghiêm mặt mày vui vẻ mà níu lấy cánh tay của Từ Ngưng Viên hỏi dồn dập. “Sao nào? Có chọn được ngày tốt chưa? Có cần mẹ đi coi thầy dùm hay không? Năm sau nếu đẻ con là rất tốt đó. Cưới luôn trong năm nay cho mẹ.” Từ Ngưng Viên cũng tương tự với tình trạng của Phù Dung. Anh đứng trơ ra mà nhìn mẹ mình. “Cái thằng này, mẹ hỏi con đó. Sao con không trả lời mẹ.” Bà Nghiêm thấy Từ Ngưng Viên cứ đứng đơ đơ mà không chịu trả lời thì phật ý mà đánh mạnh vào tay của anh. Từ Ngưng Viên sực tỉnh lại khỏi cơn bàng hoàng, lắp bắp hỏi lại bà: “Mẹ, khi nãy mẹ vừa nói gì cơ? Mẹ không phản đối việc con và Phù Dung quen nhau à?” Từ Ngưng Viên cực kỳ bất ngờ. Phải biết rằng trước đó việc anh và Nhạc Thanh Dao yêu nhau đã vấp phải sự phản đối kịch liệt của bà Nghiêm. Đó để lại một trải nghiệm không tốt với anh. Lần này Từ Ngưng Viên cũng cực kỳ sợ hãi mẹ anh sẽ phản đối chuyện của anh với Phù Dung, nhưng vì sao thái độ của bà lại trở nên khác hẳn thế này. “Mẹ phản đối bao giờ chứ? Con bé xinh đẹp, ngoan hiền thế mà.” Bà Nghiêm cười tít mắt mà nói. Mặt của Từ Ngưng Viên lại méo đi một tí. Anh có đang nằm mơ không nhỉ? “Cái thằng này. Hôm nay sao cứ ngu ngu thế không biết.” Bà Nghiêm thấy Từ Ngưng Viên lại ngơ ngẩn thì liền trách móc một tiếng. Sau đó thì mặc kệ Từ Ngưng Viên. Bà lách người sang một bên, tiến vào trong nhà bếp, đến gần hơn chỗ mẹ con Phù Dung. Phù Dung thấy bà Nghiêm đến gần thì cực kỳ sợ hãi. Ấn tượng kinh khủng của đợt gặp mặt trước cô vẫn còn nhớ rõ. Huống chi hiện tại lại còn có Niệm Thâm ở đây. Cô rất sợ bà Nghiêm sẽ nhìn ra được điều gì đó. “Không cần phải sợ.” Bà Nghiêm nhìn ra được sự căng thẳng trên mặt của Phù Dung, liền mở miệng cười mà trấn an cô rồi hỏi: “Bác là mẹ của Ngưng Viên. Hai chúng ta làm quen với nhau nhé. Cháu là Phù Dung đúng không?” “Vâng.” Phù Dung ngượng nghịu mà đáp lời. Vì sao cái bầu không khí này trở nên kỳ lạ thế nhỉ? Bà Nghiêm nghe Phù Dung trả lời thì càng cười tươi hơn, sau đó lại nhìn đến Niệm Thâm đang được Phù Dung ôm vào lòng. Mắt của bà Nghiêm Từ Vân lại trở nên sáng hơn nữa. “Cháu gái dễ thương quá. Cháu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Bà Nghiêm hoàn toàn đắm chìm vào gương mặt đáng yêu của Niệm Thâm. Bà đưa tay ra, chạm nhẹ vào má của con bé rồi trở nên ngơ ngẩn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau