Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Tại bệnh viện trung tâm thành phố. Đêm khuya, cả hành lang bệnh viện vắng lặng. Một người mặc đồ bác sĩ, mặt mũi thâm trầm, bàn tay lăm lăm chiếc kim tiêm nhọn hoắt. Bà Nghiêm khi nãy dỗ Niệm Thâm ngủ xong đã rời đi, bà ghé về biệt thự Từ Gia lấy thêm ít đồ để mai Niệm Thâm thay. Trong phòng bệnh, người phụ nữ vẫn nằm nhắm mắt, cả người buông thõng không một sức sống. Bên giường bên cạnh là một cô bé bốn tuổi, đêm đã khuya nhưng cô nhóc vẫn không ngủ được, cứ ngồi nhìn chằm chằm vào mẹ của cô. Bé chỉ giả ngủ để bà Nghiêm không nghi ngờ mà thôi. Bàn chân của bé nhỏ xíu, leo xuống giường, rồi lại trèo lên giường của Phù Dung. Cả người con bé run rẩy vào rút vào lòng Phù Dung, hai cánh tay non nớt ôm không hết cả người mẹ cô. “Mami…”, Niệm Thâm khẽ nói, mặt mếu máo, “Mami tỉnh lại với tiểu Niệm đi được không. Bố tử thâm không có ở đây, con sợ lắm…” Phù Dung đã hôn mê được ba ngày rồi, nỗi sợ trong lòng Niệm Thâm ngày một lớn hơn. Niệm Thâm sợ rằng mẹ sẽ ngủ mãi mãi, không tỉnh dậy nữa. “Mami… Đừng bỏ rơi tiểu Niệm mà…” Giọng nói thút thít vang vọng khắp căn phòng bệnh. Niệm Thâm nằm ngoài chăn, ôm lấy Phù Dung, cả người cô bé đều nóng ran. Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi mẹ mình. Phù Dung lúc này đang ngồi giữa một khoảng không gian bao la tối mịt mù. Cả người đờ đẫn, không muốn làm gì, cũng không muốn phải nghĩ điều gì nữa. Cô cứ ngồi đó, mặc cho bóng tối cắn nuốt, để thời gian cứ trôi đi trong vô định. “Ma mi… Ma mi…” “Ai? Ai đang gọi cô à?” Phù Dung hé mắt ra nhìn xung quanh, nhưng vẫn chỉ là bóng tối, không hề có ai khác. Cô lại rũ mắt xuống, nhắm hờ lại. “Đừng bỏ tiểu Niệm mà”, Giọng nói con nít đó lại vang lên một lần nữa. ‘Tiểu Niệm? Tiểu Niệm là ai nhỉ?’ Phù Dung ngẩn ngơ, não không thể xử lý kịp dữ liệu này. Bên tay cô dần dần cảm nhận được hơi nóng. Có thứ gì đó nóng hổi đang nằm ngay tay cô? Đó là thứ gì vậy? “Ưm… Khó chịu… Ma mi…” Những tiếng rên rỉ đầy đau đớn, tiếng khóc thút thít của con nít. Đầu của Phù Dung như muốn nổ tung ra. Tiểu Niệm? Mạc Tử Thâm… Niệm Thâm? “Tiểu Niệm.” Phù Dung mở lớn mắt ra, hoảng sợ mà hô lên, thế nhưng chẳng có tiếng nói nào phát ra cả. Trên miệng cô đang bị bịt bởi ống thở, không thể nói chuyện. Tiểu Niệm chẳng phải là con gái cô sao? Phù Dung hoảng loạn đảo mắt mệt mỏi mà nhìn khắp nơi, hy vọng tìm thấy hình bóng con bé. Mắt cô mỏi quá, cả người cũng cứng đờ. Cả cơ thể này dường như không còn thuộc về cô nữa rồi. Ánh mắt lia qua cục bông nhỏ đang nằm gần tay cô lập tức dừng lại. Cả mặt tiểu Niệm đỏ bừng, mê man. Con bé bắt đầu mê sảng rồi. Nước mắt của Phù Dung ứa ra. Cô lại khiến con gái mình lo lắng cho mình. Cô lại một lần nữa muốn bỏ rơi con bé mà chạy trốn đau khổ của chính bản thân mình. Phù Dung tràn đầy tự trách, tiếng nấc nghẹn ngào. Tiểu Niệm càng trở nên nóng hơn, Phù Dung dằn cơn đau đớn trong lòng lại, cố gắng cử động tay của mình. Bàn tay khẽ nhúc nhích, nhưng không thể nhấc lên được. “Mẹ ơi… nóng, tiểu Niệm… nóng.” Niệm Thâm sốt đến lợi hại, cả thân hình hiện tại không khác nhìn hòn than đỏ. Phù Dung trở nên hoảng loạn. Những tiếng ú ớ trong miệng không thành câu, cố gắng kêu gào người đến giúp. Nhưng không thành công, không ai để ý đến những tiếng thều thào của cô cả. Khốn kiếp. Phù Dung mắng bản thân mình vô dụng. Một lần nữa cố gắng cử động tay mình, bàn tay chỉ có thể di chuyển năm centimet thì lại rớt lại xuống sàn. Đúng lúc Phù Dung tuyệt vọng thì lại nhìn thấy sợi dây có nút ấn màu đỏ ngay cổ tay. Phù Dung làm bừa, bấm đại lên đó không ngờ tiếng chuông báo trong phòng lại reng lên inh ỏi. Đây là chuông báo là Từ Ngưng Viên thiết kế riêng cho Niệm Thâm, để khi nào con bé cần sự trợ giúp thì bấm gọi. Phù Dung thấy chuông kêu vang liền mừng đến phát khóc, trong phòng khẽ thở phào một tiếng. “Rầm.” Cửa phòng bật mở ra, Phù Dung vui mừng mình đến định ra hiệu cho người bác sĩ mới vào mau cứu Niệm Thâm. Thế nhưng ánh mắt đầy sát khí cùng ống tiêm lăm lăm trên tay của hắn ta khiến Phù Dung lạnh sống lưng. ‘Người này không ổn.’ Trong lòng vừa lóe lên suy nghĩ, tim của Phù Dung lập tức đập loạn lên, máu như chảy ngược về. Gã đàn ông nghe thấy tiếng chuông thì lập tức tái mẹt. Hắn ta không thèm đóng cửa lại mà tiếp tục tiến sát đến bên cạnh giường của Phù Dung, tay giơ cao lên. Phù Dung trợn mắt, trong lòng cầu khấn, cô lăn người sang một bên, cánh tay ôm lấy Niệm Thâm trong lòng. Phù Dung dùng cả sức nặng của cơ thể để khiến bản thân rơi khỏi giường, rớt xuống đất. “Bịch.” Cả người Phù Dung lập tức đau đớn. Nhưng nó không bằng nỗi sợ trong lòng cô. Làm ơn, có ai không cứu cô, cứu Niệm Thâm. Gã đàn ông sau khi đâm hụt lần thứ nhất, ống kiêm đâm vào nệm giường khiến nó gãy ngang. Mặt gã lập tức giận dữ, khẽ rít qua kẽ răng. Hắn qua người lại, nhìn về phía Phù Dung đang ôm Niệm Thâm, khó khăn lăn xuống giường bệnh mà trốn đi. Gã điên cuồng hất tung luôn cả giường bệnh, Phù Dung không còn chỗ nắp, gương mặt đã trắng nay càng thêm tê dại. Cô cuộn tròn người, cố gắng bảo vệ Niệm Thâm ở trong lòng. “Chết đi.” Gã đàn ông thấy Phù Dung đã không còn chỗ trốn, càng không có sức mà phản kháng lại anh. Môi nhếch lên, dùng hết sức mà nâng chân, muốn đạp mạnh vào người Phù Dung. Hôm nay hắn chắc chắn phải giết chết người đàn bà này. “Rầm.” Một tiếng động lớn vang lên, Phù Dung nhắm chặt mắt lại, cả người run lên. “Lạch bạch… lạch bạch…” Sau đó là những tiếng bước chân chạy gấp gáp. Phù Dung không cảm thấy đau đớn trên người, mà lại nghe thấy tiếng la đau đớn, tiếng đánh đấm. Sau đó cả người cô bị lật lại, gương mặt sợ hãi của Từ Ngưng Viên hiện lên trước mắt cô. “Phù Dung, em không sao chứ?” Từ Ngưng Viên run rẩy hỏi, Phù Dung có thể cảm nhận được cả người anh đều run lên vì sợ. “Ngưng Viên, cứu tiểu Niệm…” Phù Dung bật khóc, nước mắt khiến tầm nhìn nhòe đi. Câu nói thuề thào của Phù Dung khiến Từ Ngưng Viên giật mình, vội vàng nhìn lại về hướng Niệm Thâm. Con bé bị Phù Dung ôm chặt lấy trong tay, cả người đỏ bừng. Từ Ngưng Viên vội vàng bế thóc Niệm Thâm lên, đặt lại giường bên cạnh, gào lớn lên: “Bác sĩ, bác sĩ đâu. Mau vào đây.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau