Carlos Khương Vũ chạy đến, hất Từ Ngưng Viên ra một bên rồi ngồi vào chiếc ghế lớn.
Hắn cười ha hả, cả người đều như điên dại:
“Nơi này thuộc về tao.
Tất cả đều là của tao.
Tất cả mọi thứ đều phải là của tao.”
Từ Ngưng Viên mặc kệ Carlos Khương Vũ phát điên vì mừng rỡ.
Anh chỉ lẳng lặng đứng một bên, im lặng không nói gì.
Tội lỗi đời trước anh không thể nào gánh vác nổi cũng không thể nào chịu trách nhiệm được.
TG Fintech có được bằng những thứ dơ bẩn, lừa lọc.
Carlos Khương Vũ muốn đòi lại nó thì anh trả lại hết vậy.
Chỉ là…
Những tiếng ồn ào bên dưới tòa nhà ngày một lớn hơn, Từ Ngưng Viên và Carlos Khương Vũ dù ở trên tầng cao vẫn có thể nghe thấy được.
Carlos Khương Vũ đang hưng phấn ngồi gác tay trên ghế lớn thì cũng bị những tiếng nói, la hét bên dưới làm phiền.
Hắn ta nhíu mày, khó chịu:
“Bên dưới có chuyện gì vậy hả?”
Từ Ngưng Viên biết rõ đó là thứ gì những vẫn như cũ không nói một lời.
Carlos Khương Vũ trừng mắt, sau đó đứng bật dậy, nhoài ra khỏi cửa sổ bên dưới để quan sát tình hình.
Ở phía trước cổng công ty TG Fintech đang đông nghịt người.
Cảnh sát, phóng viên, báo chí đầy ắp một nơi, có người còn đang phát truyền hình trực tiếp.
Phía hai bên đường người dân bu đông nghịt, xì xào bàn tán.
“Chuyện này là sao?”, Carlos Khương Vũ tức giận mà hỏi lớn.
“TG Fintech sắp phá sản rồi”, Từ Ngưng Viên không biết từ lúc nào đã đến đứng ngang vai Carlos Khương Vũ, anh cũng nhìn chăm chú xuống cảnh người đông nghịt, chen chúc nhau của bên báo chí:
“Bọn họ đến để lấy thông tin thôi.”
“Phá sản?”, Carlos Khương Vũ nhào đến nắm lấy cổ áo của Từ Ngưng Viên:
“Mày đang đùa tao hả? TG Fintech làm sao có thể phá sản được?”
Từ Ngưng Viên từ tốn gỡ từng ngón tay của Carlos Khương Vũ ra khỏi cổ áo, đẩy mạnh người của hắn ta ra xa.
Anh phủi phủi vết nhăn trên áo mình, nhìn về Carlos Khương Vũ mà lạnh lùng:
“TG Fintech từ lúc tôi tiếp nhận thì đã chỉ còn cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Bên trong nó đang gánh một món nợ lớn.
Tôi tốn rất nhiều công sức để bổ lấp cho nó, cố gắng vực nó dậy.
Nhưng nhờ ơn chú, nhờ những gì chú làm trong hai năm nay mà khiến nó càng sụp đổ nhanh hơn.
Giờ thì hay rồi, bán công ty đi để trả nợ thì cũng còn thiếu một ít, phiền chú bù vào giúp nhé, tổng giám đốc.”
“Mày… mày lừa tao?”
Carlos Khương Vũ gằn giọng, căm hận mà nói.
Hắn ta muốn lao đến đánh Từ Ngưng Viên, nhưng với bộ dạng hiện tại không phải là đối thủ của anh.
Từ Ngưng Viên lách người sang một bên, Carlos Khương Vũ lập tức ngã nhào xuống đất.
Cả người nhếch nhác, không đứng dậy nổi nữa.
“Chú, không phải những gì chú muốn đều đã thành hiện thực sao? TG Fintech thuộc về chú.
Món nợ này… cũng là của chú.
Chú có hai mươi bốn giờ để chuẩn bị tiền để trả nợ.
Nếu chú trả không nổi…”
Từ Ngưng Viên liếc nhìn về người đàn ông đang nằm trên sàn, giọng nói lạnh lẽo:
“Vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần mà ngồi tù hết kiếp đi.”
Carlos Khương Vũ chỉ có thể trợn to mắt mà nhìn anh, cả người không còn sức sống.
Hắn vừa mới nếm trải cảm giác có được mọi thứ trong tầm tay, nháy mắt sau đã bị Từ Ngưng Viên đạp thẳng xuống địa ngục.
Ha ha ha.
Từ Ngưng Viên thu ánh mắt về, đẩy cửa dứt khoát rời đi.
Phía sau lưng nhanh chóng vang lên những tiếng la hét, đập phá.
Nhưng những chuyện này đã không còn liên quan gì đến anh nữa.
TG Fintech đã không còn thuộc quyền quản lý của anh.
Những ân oán đời trước, Từ Ngưng Viên không thể trả cho Carlos Khương Vũ.
Thế nhưng những đau khổ mà người đàn ông này gây cho Phù Dung, anh không thể bỏ qua được.
Hắn ta chắc chắn phải trả giá về những chuyện này.
Khi Phù Dung biết được tin tức về TG Fintech là tối ngày hôm đó, tin tức trải đầy khắp các bản tin thời sự.
TG Fintech đứng trên bờ vực phá sản, người đứng đầu đứng trước nguy cơ ở tù là tin gây chấn động khắp thành phố.
Phù Dung nhìn người phóng viên đang không ngừng thao thao bất tuyệt trên màn ảnh, bình phẩm về sự việc sốt dẻo này.
Sau đó lại nhìn về chiếc điện thoại đang nằm im ắng ở bên cạnh.
Kể từ sau cái chết của Nhạc Thanh Dao, Phù Dung vẫn chưa gặp lại Từ Ngưng Viên một lần nào.
Anh ta cũng không liên hệ với cô, cả hai cứ thế mà cắt đứt liên lạc.
Phù Dung không biết Từ Ngưng Viên muốn làm gì và sẽ làm gì.
Mọi thông tin cô biết đều là khi mọi chuyện vỡ lẽ rồi.
Phù Dung không biết hiện tại Từ Ngưng Viên ở đâu, tâm trạng thế nào?
“Ma mi, ma mi…”
Niệm Thâm đang ngồi bên cạnh thấy Phù Dung trở nên thất thần thì lo lắng mà lay lay cánh tay cô.
Phù Dung giật mình, quay lại nhìn cô bé:
“Sao thế?”
“Ma mi đang nhớ chú Viên à?”
Niệm Thâm dùng giọng nói non nớt, nháy nháy mắt mà hỏi Phù Dung.
Câu hỏi này càng khiến Phù Dung trở nên ngỡ ngàng hơn.
“Sao con lại hỏi vậy?”, Phù Dung ngạc nhiên.
“Mấy ngày chú Viên không qua đây chơi rồi, mẹ lại cứ ngồi buồn buồn ạ.”
Niệm Thâm chủ động nhào vào lòng của Phù Dung, ôm chặt lấy người cô mà nói.
Phù Dung cười khổ, vuốt vuốt tóc cô nhóc đang bám dính trên người mình.
“Không phải.
Mẹ đang suy nghĩ nhiều chuyện nên mới ngồi im lặng vậy thôi.
Bé ngốc”, Phù Dung nhéo má của Niệm Thâm, giọng nói đầy dịu dàng:
“Nhưng sao con lại nghĩ mà mẹ đang nhớ chú Viên mà không phải nhớ bố Tử Thâm của con nhỉ?”
“Mẹ… Mẹ lại không thông minh như con nữa rồi.”
Niệm Thâm buông người Phù Dung ra, gương mặt nghiêm túc mà nhìn Phù Dung.
Sau đó lại thở dài, còn học điệu bộ lắc đầu chán nản của Mạc Tử Thâm.
Phù Dung nhìn thấy con gái mình bày ra bộ dáng này thì bật cười lớn.
“Ưm… Mẹ biết tiểu Niệm của mẹ rất thông minh này.
Nhưng vì sao mẹ lại không thông minh bằng con vậy hả?”
“Bởi vì mẹ vừa hỏi một câu hỏi không thông minh ạ”, Niệm Thâm vẫn giữ nguyên bộ dáng bà cụ non mà nói tiếp:
“Bố Tử Thâm lúc sáng mới ghé thăm mẹ con mình xong mà, làm sao mẹ lại nhớ bố được chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]