Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Chẳng ai biết nguyên nhân thật sự là gì, cũng không biết rõ mối quan hệ giữa Nhạc Thanh Dao và Huy Vũ là gì cả. Từ Huy Vũ đã chết. Thiếu gia nhà họ Lâm đó lại bị một đám giang hồ giết. Mọi thứ đi vào ngõ cụt. Từ Ngưng Viên cũng không thể nào tra ra thêm được gì nữa. “Năm đó anh cứ nghĩ là Nhạc Thanh Dao không có cảm tình với Huy Vũ. Thế nhưng đến cuối cùng cô ta lại chọn chết ngay tại nơi mà Huy Vũ từng tự sát. Chuyện này xem ra năm xưa em trai anh cũng không phải chỉ là đơn phương. Thế nhưng những người trong cuộc đều đã mất, cũng chỉ có bọn họ mới biết được chính xác đã xảy ra chuyện gì mà thôi.” Từ Ngưng Viên nói rất nhiều, rất nhiều. Những tin tức mà Từ Ngưng Viên vừa nói ra khiến Phù Dung chấn động không nguôi. Nhạc Thanh Dao thật sự có tình cảm với Từ Huy Vũ ư? Từ Ngưng Viên chưa bao giờ có ý định muốn lấy mạng của ‘Nhạc Thanh Dao’? “Vậy, còn việc năm xưa anh để mặc tôi bị đám côn đồ hành hung thì sao?” Phù Dung bỗng dưng cất tiếng hỏi lại Từ Ngưng Viên. Nhờ Từ Ngưng Viên nhắc lại mà cô cũng nhớ ra được một số chuyện cảm thấy nghi vấn. Từ Ngưng Viên bảo không muốn lấy mạng ‘Nhạc Thanh Dao’, cũng tức là năm đó anh không muốn cô chết? “Hả?” Từ Ngưng Viên khẽ nhấc người lên một chút, nhìn thẳng vào mặt Phù Dung mà có chút ngơ ngác. Sau đó nhíu chặt chân mày lại: “Anh bỏ mặc em bị đám côn đồ hành hung khi nào chứ?” “Anh còn dám chối? Anh sai người phá quán làm thêm của tôi. Sau đó lúc tôi đi về thì bị đám người giang hồ đến đòi nợ Nhạc Thanh Dao. Lúc đó rõ ràng anh có chạy ngang qua, nhìn thấy tôi mà vẫn bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Phù Dung nhắc lại mà còn cảm thấy đầy tức giận. Cô lúc đó đã sợ hãi đến mức nào cơ chứ? Vậy mà cái tên ác độc này có thể bỏ đi về nhà ngủ ngon lành. “Này, khoan đã, từ từ, để anh nhớ lại đã nào.” Từ Ngưng Viên nghe chuyện của Phù Dung nói thì cảm thấy cực kỳ hoang mang. Anh có làm ra những chuyện đó sao? Từ Ngưng Viên suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mà Phù Dung nói đến. “A, anh nhớ rồi”, Từ Ngưng Viên vỗ mạnh hai tay vào nhau, ánh mắt sáng lên, “Anh nhớ ra rồi. Chuyện này anh bị oan nha. Chuyện quán làm thêm bị phá gì đó anh hoàn toàn không biết. Anh không có nhỏ nhen đến như vậy đâu. Hôm đó khuya rồi mà em không về, anh tưởng Nhạc Thanh Dao bỏ trốn nên đích thân đi bắt. Đến lúc thấy em ở đó là lúc em bị đám côn đồ chặn đường. Lúc đó anh hận ‘Nhạc Thanh Dao’ như vậy, anh đương nhiên không thể xuống cứu em được rồi.” “Hừ, nên vẫn là anh vẫn thờ ơ bỏ đi?” Phù Dung nghiến răng mà hỏi lại, ánh mắt híp lại cực kỳ nguy hiểm. Dường như chỉ cần Từ Ngưng Viên gật đầu một cái thôi, Phù Dung sẽ đánh anh tơi bời. “Không phải mà”, Từ Ngưng Viên vội vàng hét toáng lên, đưa tay che chắn trước người mình, “Em nghe anh nói hết đã chứ. Lúc đó anh không có ý định xuống xe cứu em, nhưng anh có gọi cảnh sát đến giúp em mà. Sau đó anh mới chạy đi để bọn côn đồ không nghi ngờ. Anh còn chờ đến khi xe cảnh sát đến mới chạy về nhà. Vừa ngủ được một chút là đã bị em đập dậy trách mắng. Anh rõ ràng là bị oan, giúp em báo cảnh sát, cứu em mà em còn hùng hùng hổ hổ mà trách mắng anh. Hừ, em tưởng cảnh sát linh thiên lắm hay sao mà tự biết tự đến hả? Không giờ anh báo thì em đừng hòng thoát được.” Từ Ngưng Viên nói xong thì vòng hai tay lại, bộ dáng giận dỗi. Anh vẫn còn cảm thấy rất oan ức vì việc bị Phù Dung mắng năm đó. “Cái bộ mặt đó là đang oán trách tôi á?” Phù Dung nhướng mày, giọng nói đầy đe dọa. Từ Ngưng Viên lập tức trưng ra bộ mặt tủi thân với cô. Phù Dung bật cười, tâm trạng lại trở nên vui vẻ. “Phù Dung, em tin rằng anh thật sự đó giờ vẫn chỉ yêu mình em rồi đúng không?” Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cười thì cũng cười theo, anh nhỏ giọng cẩn thận mà hỏi lại cô. Phù Dung không trả lời cho câu hỏi của Từ Ngưng Viên, mà quay đầu nhìn sang nơi khác. Ánh mắt cô rơi vào núi đồ chơi và trang sức đắt đỏ gần đó, ngẫm nghĩ một chút rồi quay lại nhìn Từ Ngưng Viên: “Từ Ngưng Viên, anh định dùng tiền để theo đuổi tôi à?” “Cũng không hẳn”, Từ Ngưng Viên nhún nhún vai, “Nhưng nếu có thể dùng tiền để mang lại thứ tốt nhất cho em thì anh luôn sẵn lòng. Dù bao nhiêu tiền anh cũng có thể bỏ ra, chỉ cần em vui là được.” Từ Ngưng Viên nói xong thì lại cười cười lấy lòng Phù Dung. Cô lại khẽ nhăn mặt, cảm thấy suy nghĩ này của Từ Ngưng Viên có chút trẻ con. “Mạc Tử Thâm cũng có tiền đó thôi. Tại sao tôi phải chọn anh chứ?” “Tôi giàu hơn hắn.” Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nhắc đến Mạc Tử Thâm thì liền nổi máu ganh đua. Anh cao giọng nói. “Anh chắc chứ? Hơn nữa nếu anh giàu hơn thì có ảnh hưởng gì đến tôi?” Phù Dung nhướng mày mà hỏi lại. Thế lực đằng sau lưng của Mạc Tử Thâm chẳng phải là nhỏ đâu. “…” Từ Ngưng Viên mím môi, bỗng dưng cảm thấy bản thân thật ấu trĩ. Tự dưng lại đi so sánh với cái tên điên Mạc Tử Thâm làm gì cơ chứ? Cái anh cần là Phù Dung để ý đến anh thôi. Từ Ngưng Viên không đáp lời, Phù Dung lại lắc đầu mà thở dài. Người đàn ông này vẫn là cố chấp như vậy, nhưng mà… “Từ Ngưng Viên, anh… không cần cố gắng lấy lòng tôi đâu. Bởi vì tôi sẽ không thể nào chấp nhận anh. Không phải vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, tôi thật sự đã không còn oán hận gì nữa rồi. Hiểu lầm của chúng ta cũng đã được giải bỏ, tổn thương trong lòng tôi cũng chẳng còn nữa. Tôi thật sự đã tha thứ cho anh rồi. Thế nhưng chúng ta quay trở lại với nhau vẫn là chuyện không thể.” Phù Dung lần đầu tiên chủ động nhắc về quá khứ với Từ Ngưng Viên. Cô nhìn thẳng vào mắt anh mà nói, không hề tránh né nữa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau