Bạch Đồ cho là Tần Thâm chỉ là hứng khởi mang bữa sáng cho mình, thế mà không ngờ, trong vòng một tháng sau, Tần Thâm vẫn ngày ngày kiên trì.
Thời tiết dần dần rét lạnh, áo khoác cả người đều tăng thêm, Bạch An Chi vẫn chưa trở về.
Bạch An Chi gọi điện thoại về, nhưng đó là chuyện tuần trước. Khi con người có một thứ, họ càng muốn nhiều hơn.
Trước kia cho tới bây giờ, Bạch An Chi chưa từng gọi điện thoại cho cô, cô cũng cứ trải qua như thế, cũng không hi vọng gì. Thế nhưng lần này, cũng vì Bạch An Chi gọi điện nên Bạch Đồ hi vọng bà ấy còn có thể gọi thêm một lần nữa.
Nhưng mà Bạch Đồ biết, đó là tâm nguyện.
Phương thức theo đuổi sứt sẹo này của Tần Thâm vẫn tiến hành mỗi ngày, bữa sáng đúng giờ, cơm trưa thì tính tiền từ sớm, sau khi tan học lên xe buýt, đi theo Bạch Đồ, đứng hay ngồi, cậu đều ở đó.
Đầu ngõ đi vào chính là điểm cuối cùng Tần Thâm tiễn Bạch Đồ. Tần Thâm lặng lẽ, chậm rãi xông vào cuộc sống của Bạch Đồ.
Hội thể thao cũng tổ chức đúng hạn, lúc trước Bạch Đồ khổ sở luyện tập cũng được đền đáp, chạy xong ba nghìn mét cũng không còn mệt mỏi nhiều.
Ngày hội thể thao hôm đó, mọi người đều mặc áo lớp riêng, nghi thức khai mạc bắt đầu, thầy quản sinh ở trên bục xúc động nói đủ một tiếng.
Bạch Đồ đứng trong hàng, hai mắt vô thần, linh hồn bay mất.
Vóc người Tần Thâm cao nhất trong lớp, vì vậy đứng ở phía sau cùng. Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-tham-tinh-cho-em/976755/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.