Căn tin trường học, mọi người lặng lẽ ăn cơm, có mấy người bát quái, hợp lại thành một nhóm, thảo luận về Tần Thâm. Lúc này trong căn tin yên tĩnh lại lộ vẻ ầm ĩ.
Bạch Đồ rất vui vẻ ăn cơm, khóe miệng liên tục cười, miệng ăn dính đầy dầu, quay qua cười với Tần Thâm, Tần Thâm chẳng rõ cô đang nói gì.
“Cậu nói cái gì?” Tần Thâm quay đầu nhìn Bạch Đồ, ghét bỏ nhìn miệng đầy dầu của cô.
Bạch Đồ nuốt xuống, nói với Tần Thâm: “Tớ nói là, ăn rất ngon.”
Tần Thâm từ từ ăn một miếng, sau đó mới quay đầu lại ‘ừ’ một tiếng với Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghiêng đầu nguýt cậu, rồi lại cười cười: “Cảm ơn cậu.”
Tần Thâm ăn xong, đặt đũa sang một bên, cầm khăn giấy lau miệng, bặm một chút, nhàn nhạt cười, “Không có gì.”
Bạch Đồ ăn uống no đủ kéo Lý Thần Tinh đến sân thể dục, nguyên nhân là vì chạy bộ 3000m, chủ yếu vì — ba trăm tệ tiền thưởng kia.
Bạch Đồ ngồi xổm xuống đất, tư thế chạy xuất phát vô cùng chuẩn, Lý Thần Tinh đứng bên cạnh, cong ngón trỏ và ngón cái lại.
Hướng lên trời, “Chạy” Lý Thần Tinh hô một tiếng.
Bạch Đồ đứng dậy chạy.
Ánh nắng buổi trưa rất mạnh, lông mày cũng không nhịn được nhăn lại.
Cây ngân hạnh, lá cây có hơi ngả vàng, hiện ra chút tia nắng vàng óng ánh ở trên sân trường, gió còn thổi mang đến mùi thơm của hoa quế.
Bạch Đồ đón gió chạy băng băng, cái đuôi ngựa dài lắc qua lắc lại, Lý Thần Tinh ngồi dưới bóng râm của cây đại thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-tham-tinh-cho-em/976736/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.