Chương trước
Chương sau
Từng hàng đại thụ ngân hạnh trên đường nhựa, bông tuyết trắng rơi trên ngọn cây, cánh cửa sang trọng trước một con đường rẽ vào núi, cửa lớn đóng chặt, trong sân trắng xóa một vùng, tuyết dày đặc rơi xuống từng lớp.

Bên trong nhà, bếp ga tích hợp được nhấn bật lên, tích tích tích vang lên, lập tức bốc lên một ngọn lửa nhỏ. Tần Thâm đeo tạp dề, trong tay cầm cái nồi, bàn tay thon dài cầm chai dầu, nghiêng xuống, dầu dọc theo miệng bình đổ vào nồi.

Bạch Đồ thì ngồi một bên, lặng lẽ ngắm dáng vẻ của anh, anh thay một bộ quần áo ở nhà, quần thể thao màu xám, áo thun trắng, các đường cơ của cánh tay căng cứng, nhìn từ phía sau, vùng eo tam giác ngược càng hấp dẫn người, xúc cảm ở cơ bắp ấy, chỉ có Bạch Đồ rõ, đủ để cho người ta điên đảo thần hồn.

Cô lặng lẽ ngước lên, mái tóc đen của anh, một vài sợi tóc rũ xuống trán, đuôi mắt nhướng lên, con ngươi đen sẫm giống như bầu trời đen, bên trong chứa đầy ngôi sao và biển lớn, cô nhìn xuống, thấy chiếc mũi cao thẳng, còn có một đốt ở xương mũi nhô lên, làm cho mũi ba chiều hơn.

Trước kia cô thích nhất là gõ nhẹ lên cái đốt ở xương mũi ấy, cô còn nhớ lần đầu tiên áp sát anh, cô đã từng nhìn sống mũi của anh mà suy nghĩ bay xa.

Cô nhìn xuống chút nữa, là đôi môi mỏng đang nhếch lên cười, cô đỏ mặt thu mắt về, cô thấy được ý cười nhạo trêu ghẹo trong nụ cười của anh.

Cô quay đầu, giây tiếp theo chỉ nghe cái người "tao Thâm" nói một câu: "Ngắm tiếp đi em."

Bạch Đồ khẽ nguýt anh một cái, che giấu ý xấu hổ, giả vờ đi đến tủ lạnh tìm đồ.

Tần Thâm cong môi, đổ rau cải xanh mơn mởn vào bên trong cái đĩa sứ trắng, anh rửa tay rồi vòng qua quầy bar đá cẩm thạch, đi vào vẫn thấy cô gái kia đang ngồi xổm tìm đồ.

Tần Thâm cúi người, ôm Bạch Đồ vào trong người mình, giọng nói ướt át, còn kèm theo tiếng cười vụn, "Đã tìm được chưa?"

Bạch Đồ ấp úng "ừ" một tiếng, cuối cùng lấy từ trong tủ lạnh ra một quả táo, vừa chuẩn bị cắn, Tần Thâm đoạt lấy, cốc đầu cô: "Không rửa đã ăn?"

Tâm tư Bạch Đồ bị câu nói này của Tần Thâm mà rối mù, cô suy tư một lúc, nghiêng đầu ngơ ngác hỏi: "A Thâm... tại sao... quả táo không rửa không thể trực tiếp ăn, mà nước máy không đun sôi cũng không thể uống, thế tại sao táo được rửa qua nước máy lại có thể trực tiếp ăn?"

Tần Thâm: "..."

"A Đồ."

"Hửm?"

"Em cố tình bắt lỗi anh phải không?"

Bạch Đồ quay người, cô chỉ thuận miệng hỏi thử, anh kích động như vậy làm gì?

Tần Thâm lập tức lấy điện thoại ra, mới vừa chuẩn bị vào Baidu, Bạch Đồ bốc một cục thịt viên nhét vào miệng anh.

"Anh ăn đi..." Cô khẽ cười, thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại.

Tần Thâm cất điện thoại đi, cắn vào, chậm rãi nhai kỹ, Bạch Đồ xới cơm, mỗi người một bát, vừa định ngồi xuống, Tần Thâm muộn tao, "ừm hửm..." hai tiếng, Bạch Đồ khó hiểu nhìn sang.

Tần Thâm ngồi xuống, ánh mắt ý bảo Bạch Đồ ngồi trên đùi mình.

Bạch Đồ bừng tỉnh "ồ" lên, bưng bát, "Ý anh là... muốn em ngồi đối diện phải không?"

Mặt Tần Thâm đang càng lúc càng đen, cô ngồi ở phía bên kia bàn ăn.

Cả bữa ăn Tần Thâm không động đũa, chỉ là nhìn Bạch Đồ chằm chằm, ánh mắt u oán, giống như Bạch Đồ là cô gái phụ lòng, bỏ rơi anh.

Bạch Đồ nhai kĩ nuốt chậm gật đầu, bỏ thêm một cục thịt viên vào trong chén Tần Thâm, "Cái này ăn ngon, anh thử xem..."

Rốt cuộc Tần Thâm cũng chịu duỗi tay cầm đũa, chẳng qua cũng chỉ ăn cục thịt viên kia, không động một hạt cơm.

Bạch Đồ xem như không thấy, tự mình nói: "A Thâm, em nghe được một bí mật."

Tần Thâm giật mình, theo bản năng thầm kêu không ổn, quả nhiên, giây kế tiếp, chỉ nghe thấy tiếng cười của Bạch Đồ truyền vào tai.

"Em nghe người ta nói, anh vì em đặc biệt đi học nấu ăn?" Thời điểm lớp Mười hai anh cũng từng nói muốn đi học nấu nướng một chút, không ngờ anh là bởi vì mình.

Phút chốc tai anh đỏ lên, lấy ngón trỏ sờ chóp mũi, duỗi tay cầm đũa, gắp một cái đùi gà đặt vào trong bát Bạch Đồ, ngượng ngùng nói: "Ai da... Phiền quá, ăn cơm nha."

Bạch Đồ thức thời buồn cười, lúc làm việc người này không biết xấu hổ, khi bị người vạch trần mặt liền ngượng ngùng.

Tần Thâm thấy cô cụp mắt mỉm cười, trong lòng ấm áp, yết hầu lên xuống, "Vậy em cảm thấy ngon chứ?"

Bạch Đồ cầm đũa, nghe vậy hai mắt cười đến nỗi cong thành một đường, lông mi đen dài, "Chắc chắn rồi, anh nấu là ngon nhất."

Nụ cười của cô hung hăng tấn công tim anh, anh vẫn luôn biết, cuộc sống anh muốn chính là như vậy, cuộc sống có Bạch Đồ, mới là anh muốn.

Nghỉ hè năm đó bỏ ra nửa tháng học nấu ăn vì cô, cuối cùng hôm nay cũng nhận được lời khen của đương sự, nụ cười cợt nhả của Tần Thâm lại xuất hiện.

Bạch Đồ thấy anh chống người lên, cúi người, nhích lại gần mình, mà giây tiếp theo, anh há miệng ra, "a" một tiếng, giọng kéo dài, khiến người ta mặt đỏ tim run.

"Bà xã, đút anh."

Bạch Đồ cắn môi, mặt đỏ hết nấc, xinh đẹp quyến rũ, nhưng vẫn không nỡ anh chống người lên, gắp cơm đưa vào trong miệng anh.

Tần Thâm hài lòng ăn, cuối cùng táo bạo hơn trực tiếp đi tới chỗ của cô, ôm lấy cô, mình ngồi xuống, cứ như vậy Bạch Đồ ngồi trên đùi anh.

Bạch Đồ: "...", dù gì đi nữa, anh cũng muốn cô ngồi trên đùi anh đúng không?

Trời tối đen, bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng.

Sau khi ăn xong, Tần Thâm ngồi trên ghế sô pha, Bạch Đồ gối đầu lên đùi anh, một người ngẩng một người cúi, giữa mặt mày đều là yêu thương.

Bạch Đồ hít lấy mùi vị của anh, mùi mùa hè nhưng là nhẹ nhàng khoan khoái, mùa đông có thể là ấm áp, tất cả đều là thứ cô cần.

Cô hít sâu mấy lần, nghiêng người, vùi đầu vào bụng anh, hai tay vòng lấy eo anh, dừng một chút, cuối cùng cũng hỏi câu đã quẫy nhiễu cô một hồi.

"A Thâm..."

"Hửm?" Giọng anh trầm thấp, Bạch Đồ thích nhất là dáng vẻ anh lạnh lùng, thế nhưng từ khi anh ở cùng mình, đã không còn lạnh lùng bao giờ nữa.

"Căn nhà này, rất giống với nhà của ông bà nội." Bạch Đồ ngừng một chút, ngước mắt lên, "Tại sao?", cô hỏi.

Tần Thâm tựa như đang suy tư, một lát sau anh mới nói: "Em hẳn là biết chứ..."

Bạch Đồ cho những suy nghĩ trong lòng là đúng, mặc dù lần đầu tiên nhìn căn nhà này cô đã cảm thấy như những gì cô suy nghĩ, nhưng nghe Tần Thâm trá hình thừa nhận, cô vẫn rất hạnh phúc. Cô dụi đầu vào ngực anh, tìm một chỗ thoải mái, trước khi ngủ gà ngủ gật vẫn không quên dặn: "Ngày mai em đi làm, nhớ kỹ đó."

Tần Thâm cười nhạt ừ một tiếng, cho dù trong phòng hơi ấm, Tần Thâm vẫn cầm tấm thảm xa xa đắp lên người cô, cô và anh mặc đồ giống nhau, đều là áo tay ngắn và quần thể thao.

Bạch Đồ ở trong ngực anh chìm vào giấc ngủ, một cái tay cứ vỗ nhẹ lưng cô, suy nghĩ cứ như vậy bay xa.

Khi ấy công ty kiếm được một ít tiền, thời điểm vẫn chưa tốt nghiệp anh đã muốn cho Bạch Đồ một ngôi nhà, vì thế mục tiêu đầu tiên của anh không phải mua xe, mà là mua nhà.

Lúc ấy đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng theo bản năng anh đều cảm thấy Bạch Đồ không thể nào thích những nơi này, nên đều nhất nhất từ chối, đến tận khi trong lúc vô tình đi dạo đến sơn trang ngân hạnh này, ban đầu anh đã thích mọi thứ ở đây, lúc đó nghĩ rằng chắc chắn Bạch Đồ cũng thích, anh hỏi thăm hồi lâu, cuối cùng tại thời điểm bán trước, nhờ người tìm kiếm quan hệ, trở thành người đầu tiên mua được ngôi biệt thự sơn trang ngân hạnh này.

Khi ấy tận dụng mọi khả năng khôi phục như chỗ của ông bà nội, thứ đầu tiên anh nghĩ tới chính là vườn rau kia, anh tự mua cuốc, phân hóa học, cứ như vậy một cậu ấm mười ngón tay không dính nước mùa xuân ngày ngày ở đây trồng rau, anh còn dời trồng một cây ngân hạnh trong sân, trong đầu anh toàn là chuyện Bạch Đồ thích ngân hạnh.

Ngược lại trong nhà anh không trang trí, khi đó chỉ nghĩ Bạch Đồ về, đến lúc đó anh và cô ở cùng một chỗ, mua vật dụng trong nhà, trang trí phòng của bọn họ, thời gian dần trôi qua, Bạch Đồ vẫn không quay về, không tin tức, anh bày tranh anh vẽ lên toàn bộ lầu ba, vì vẽ không tốt, mỗi lần anh đều vẽ rồi lại xé, lại vẽ lần nữa, một tới hai đi, hơn nửa năm đã vượt qua.

Anh chưa bao giờ cảm thấy mình chờ đợi khó khăn bao nhiêu.

Đối với anh mà nói,

Chờ đợi không khó khăn, khó khăn là chờ đợi mà không biết ngày về.

Hết chương 77.

Chú thích:

(1) Sơn trang: Nông trại trên núi - Nhà lớn trên núi, xung quanh có vườn rộng

(2) Bán trước hay presale: là hoạt động diễn ra trước bán hàng, trước khi giao dịch bán hàng được thực hiện

(3) Mười ngón tay không dính nước mùa xuân [十指不沾阳春水]: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mát. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không ngó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.