Hai người nắm tay nhau đi xuống, tiếng vọng lại vang trên hành lang, cái đèn tường nghe tiếng sẽ sáng lên mấy năm ấy, đã sớm rỉ sét hư, đã rất lâu chưa từng có ai đến nơi này.
Bọn họ đi xuống, tối tăm dần biến mất, ánh rạng đông ở phía trước.
Khoảnh khắc Bạch Đồ mở cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt đã thấy tất cả những gì mình trải qua hiện lên trước mắt mình, giống như đèn kéo quân, từng bức tranh một.
Đúng lúc Tần Thâm ôm cô vào lòng, hôn môi cô một cái, "Vẫn còn anh ở đây."
Bạch Đồ ôm eo anh, cuối cùng duỗi tay đặt lên tay anh, phía trên còn có rất nhiều vết thương, đã hóa mủ.
Vừa rồi trong bóng tối Bạch Đồ không thấy rõ, sau khi nắm tay, cảm xúc khác biệt, bây giờ cô vừa nhìn mới nhìn thấy cái này.
Bạch Đồ nhíu mày, khẽ hỏi: "Sao lại thế này?"
Tần Thâm không đáp, để cô lên xe, mình đi tới ghế lái, cuối cùng kề người đến, đến gần Bạch Đồ ngồi ở ghế phụ.
Bạch Đồ thấy mặt anh gần trong gang tấc, khóe miệng cười cười, nhích lại gần phía trước, hôn má anh một cái.
Tần Thâm hừ cười một tiếng, duỗi tay thắt dây an toàn cho cô, sau cùng xoa xoa tóc cô, cong môi, nắm lấy tay cô, sảng khoái nói: "Đi thôi, phu nhân Tần."
Bạch Đồ cụp mắt, cắn môi, xấu hổ cười.
***
Vừa về đến nhà, Tần Thâm đã che mắt Bạch Đồ lại, nói là kinh hỉ gì đó.
Bạch Đồ phối hợp từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-tham-tinh-cho-em/2195134/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.