Tiếng gió hú rít gào thét, thổi cát bay lên, cỏ cây đung đưa theo gió.
Tần Thâm đứng trên đỉnh núi, mặt trời lặn xa xa cực đẹp, anh lại không có tâm tư thưởng thức, anh tập trung ý chí giơ điện thoại lên, định bắt tín hiệu, nhưng!
Đã thử liên lạc với bên ngoài vô số lần, không biết sao ở đây giống như là xếp công cụ quấy nhiễu vào, điện thoại một tia tín hiệu cũng không có.
Anh nhíu mày nhớ tới lúc nói chuyện phiếm với ông lão, hỏi thử xem có máy bàn không, ông lão lắc đầu, cười nói: "Nào có món đồ chơi xa xỉ ấy."
Tần Thâm ngẫm nghĩ, cũng phải, vừa đến đây anh đã nhìn quanh một vòng, tường gạch nhà xung quanh đây đều nứt ra, làm sao lại có thứ giải trí này.
Trước khi đến ở trong xe thư ký Hà đã nói, thôn Bạch còn gọi là khu nghèo.
Người nơi đây hoàn toàn dựa vào tài trợ bên ngoài, thôn Bạch không phát triển tốt như các thôn trang khác, ở nơi đây tương đương với vách núi thẳng đứng, mà cuộc sống của bọn họ cũng tương đương với lúc vượt qua nguy hiểm một ngày rồi lại một ngày, vùng này chỉ có một mảnh đất bằng phẳng, biến thành chỗ của bọn họ lúc này, xây lên căn nhà đất, hơn nữa vì không để cho đứa trẻ nhà mình bị gian khổ dầm mưa dãi nắng, hễ có ít tiền đều trực tiếp đưa cho người nhà mình, cũng không ai nghĩ xây dựng lại nơi này lần nữa.
Tần Thâm vốn muốn xuống núi ra bên ngoài thu tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-tham-tinh-cho-em/2195122/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.