Thẩm Nhạn mở cửa.
Từ lúc mở cửa cho tới khi rút chìa khóa ra khỏi ổ khóa, bình thường nếu Tề Tĩnh về nhà sớm hơn hắn, khi tiếng kêu leng keng của chìa khóa còn chưa kịp dứt, anh nhất định sẽ nhào tới ôm chào đón hắn thật chặt, rồi dựa vào sau cửa thân mật với nhau một hồi. Lúc ấy, chìa khóa đáng thương bị bỏ quên không được trở về trong túi, lẳng lặng nằm trên tay hắn, cho tới khi cái ôm kết thúc.
Vậy mà hôm nay, khi mọi âm thanh đều chấm dứt, vẫn không thấy Tề Tĩnh đâu.
Thật kỳ quái.
Thẩm Nhạn hơi ngạc nhiên, giày Tề Tĩnh đã được đặt trên giá, chứng tỏ anh đã về nhà. Về rồi, nhưng không nghe thấy tiếng mở cửa của hắn, cũng không ra nghênh đón, quả thật vô cùng kỳ quái.
Hắn vô thức ngẩng đầu tìm kiếm, ánh mắt bắt gặp Tề Tĩnh đang ngồi im không nhúc nhích trên sô pha ở phòng khác.
Thẩm Nhạn hơi ngẩn ra.
Bình thường chỉ cần nghe thấy tiếng chìa khóa thôi cũng phản ứng ngay lập tức, hôm nay hắn vào đến nhà rồi anh vẫn không nhúc nhích, ngồi ngẩn tò te trên ghế như con rối, đầu ngửa ra sau, mắt nhìn chằm chằm vào một điểm không tồn tại trên trần nhà, không biết đã thả hồn đi đâu, giống như một con rô bốt hết pin bị vứt chỏng chơ trên sa lông. Hắn không biết anh đang mệt hay bị làm sao nữa.
Nghe thấy hắn về, Nhạn lớn đang nằm ghé bên đầu gối Tề Tĩnh nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chạy tới chỗ hắn, cái đuôi vẫy vẫy vui vẻ.
Ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584787/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.