"Meo meo."
Thẩm Nhạn đang ngủ say, mí mắt khẽ run lên. Dường như bên tai có tiếng mèo con đang nhẹ nhàng kêu to.
Thanh âm phát ra rất gần, cứ như ghé sát bên tai hắn mà kêu vậy.
Cho dù chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn vẫn cảm thấy có vật gì đó đụng vào lỗ tai mình, nhưng cảm giác mềm mại, ấm áp khác với mèo con.
"Meo meo." Tiếng kêu thứ hai còn trầm hơn tiếng thứ nhất.
Lần này, vật kia chạm vào mặt hắn.
Không giống móng vuốt mèo hay lông mèo, mà giống như ngón tay của con người, nhẹ nhàng mơn man gò má hắn, sau đó còn chạm vào lông mi trên mắt hắn.
"Ưm..." Hắn mơ màng lên tiếng, vô thức giơ tay lên, ngón tay đụng phải đầu của bé mèo kia, theo thói quen dịu dàng vuốt ve nó như mỗi khi tuần phòng trong bệnh viện.
Sai rồi...
Thứ bàn tay đang chạm vào dường như không phải lớp lông mềm mại của mèo. Những sợi lông mềm mại, tinh tế, cảm giác rất quen thuộc. Mờ mịt sờ thêm một chút, mãi vẫn không mò được đôi tai lông trong tưởng tượng, mà chỉ sờ thấy một vành tai giòn ấm áp – tai người.
Thẩm Nhạn ngẩn ra, lập tức mở mắt.
Người đối diện cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, dường như cũng giật mình.
Hắn phục hồi tinh thần, cuối cùng cũng nhận ra mình đang làm gì, ngượng ngùng thu tay về: "... Xin lỗi, phản xạ có điều kiện."
Tề Tĩnh một tay nắm gối, vô cùng dịu ngoan nằm nghiêng cho hắn xoa đầu mình. Anh nghe thấy hắn nói, sửng sốt kinh ngạc, sau đó đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584753/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.